Chăm vợ bị li///ệt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa nhìn thấy… tôi đứng không vững

Chăm vợ bị li///ệt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa nhìn thấy… tôi đứng không vững…

Đã tạo hình ảnh

Tôi và Mai cưới nhau khi cả hai vừa ngoài 25. Mai xinh đẹp, hiền lành, là giáo viên tiểu học, còn tôi làm kỹ sư công trình, đi sớm về muộn nhưng luôn dành thời gian đưa vợ đi ăn, đi chơi. Ai cũng bảo tôi có phúc khi lấy được cô ấy.

Nhưng tai họa ập đến bất ngờ. Một vụ tai nạn giao thông khiến Mai chấn thương cột sống, liệt nửa người. Ngày bác sĩ thông báo vợ sẽ không thể đi lại, cô ấy khóc ngất trong vòng tay tôi. Tôi cũng khóc, nhưng chỉ dám khóc thầm trong nhà vệ sinh bệnh viện. Ra ngoài, tôi luôn nở nụ cười, an ủi vợ: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Từ ngày ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi xin chuyển về văn phòng gần nhà, sáng tranh thủ đút cháo cho vợ ăn rồi mới đi làm, trưa phi xe về đỡ vợ vệ sinh, chiều tối lại tất bật cơm nước, giặt giũ, tắm rửa cho cô ấy. Ban đêm, tôi xoa bóp tay chân để vợ đỡ co cứng, có khi nửa đêm cô ấy đau buốt, tôi thức trắng xoa dầu nóng.

Người ta bảo “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhưng tôi và Mai – ngược lại – “lửa đang cháy bị nước dập tắt”. Đã lâu rồi chúng tôi không còn gần gũi vợ chồng. Nhưng tôi không oán trách. Tôi yêu Mai, thương Mai hơn cả bản thân mình.

5 năm trôi qua như vậy. Nhiều lần mẹ tôi khóc, bảo tôi hãy ly hôn mà kiếm hạnh phúc mới, tôi gạt đi. Mắt Mai vẫn trong veo, nụ cười vẫn dịu dàng. Tôi không nỡ.

Hôm ấy, tôi đưa con trai đi học thêm rồi ghé siêu thị mua ít sữa cho vợ. Đến nơi mới sực nhớ quên ví ở nhà. Tôi vội quay xe về. Đẩy cửa bước vào phòng, định cầm ví rồi đi ngay nhưng vừa mở cửa, tôi sững sờ.

Mai đang ngồi. Đúng vậy, cô ấy đang ngồi trên giường, đôi chân cử động chậm rãi. Trước mặt Mai là chiếc gương lớn. Cô ấy chống tay lên thành giường, từ từ nhấc người đứng lên, run rẩy, khẽ nhíu mày vì đau. Tôi đứng im như tượng, tim đập loạn. Mai… có thể đứng dậy? Bao nhiêu cảm xúc vỡ oà, tôi suýt bật khóc vì sung sướng.

Nhưng rồi… cô ấy lên tiếng. Giọng Mai yếu ớt nhưng rõ ràng:

– Anh… sao anh về sớm vậy?

Mai quay lại, nhìn thấy tôi, gương mặt tái đi, đôi chân khụy xuống giường. Tôi lao tới đỡ, ôm chầm lấy cô ấy, nước mắt không kìm nổi:

– Em… em đi lại được rồi phải không? Sao em không nói với anh? Anh mừng quá…

Nhưng Mai không khóc, cũng không cười. Cô ấy quay mặt đi, giọng lạc hẳn:

– Em xin lỗi. Thật ra… em đã tập đi được từ gần một năm trước. Bác sĩ bảo chân em có thể phục hồi, chỉ cần kiên trì. Nhưng… em không muốn.

– Tại sao? – Tôi gào lên, tim đau nhói.

Mai bật khóc nức nở. Cô gục đầu vào vai tôi, đôi vai gầy run lên:

– Vì… suốt 5 năm qua, em mới cảm nhận được anh yêu em nhiều đến thế nào. Trước đây, anh quá bận rộn, em chỉ biết lặng lẽ chờ đợi. Nhưng khi em nằm liệt, em mới thấy anh thuộc về em hoàn toàn… Em sợ… nếu em đi lại được, anh sẽ lại lao vào công việc, sẽ chẳng còn thời gian ôm em, lau người cho em, chải tóc cho em mỗi sáng. Em sợ…

Tôi chết lặng. Hóa ra, người vợ tôi yêu thương nhất lại sợ hãi mất tôi đến vậy. Tôi siết chặt Mai vào lòng, hôn lên mái tóc xơ xác:

– Ngốc ạ… Anh sẽ chẳng đi đâu cả. Anh muốn thấy em đi lại, chạy nhảy, muốn lại cùng em đi dạo buổi tối, ăn kem vỉa hè như trước kia. Anh chăm em vì yêu em, chứ không phải vì em yếu đuối. Đứng dậy nhé, anh dìu em.

Mai khóc òa trong ngực tôi, đôi bàn tay bấu chặt vai chồng. Buổi chiều hôm ấy, tôi dìu cô ấy tập đi quanh phòng, từng bước chậm nhưng chắc chắn. Mặt trời ngoài khung cửa sổ dần khuất sau dãy nhà cao tầng, hắt vào phòng thứ ánh sáng vàng dịu, soi lên bóng hai vợ chồng chập chững, nhưng trong tim, tôi thấy rõ ràng – cuộc hôn nhân này, từ hôm nay, mới thực sự bắt đầu lại.

ctv

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *