Vợ bỗng dưng ít về nhà, gọi điện thì vội vã tắt máy, tôi sin;h ngh;i nên lần mò theo địa chỉ tìm đến tận nơi và rồi… s/ố/c

Tôi tên Luân, nhà ở một vùng quê nghèo. Tôi với vợ lấy nhau đã gần 10 năm, có một con trai năm nay lên 8 t/u/ổ/i. Từ ngày vợ tôi – Hường – lên thành phố làm giúp việc, nhà cửa chỉ còn lại hai bố con rau cháo qua ngày.
Ban đầu cũng ổn. Cứ cuối tháng là Hường bắt xe về quê, mang theo ít tiền, vài hộp sữa, khi thì bộ đồ cũ người ta cho, khi thì túi bánh cho thằng bé. Tôi thì bám lấy ruộng đồng, kiếm thêm nghề phụ như phụ hồ, ai thuê gì làm nấy.
Nhưng dạo gần đây, Hường thay đổi hẳn. Hai, ba tháng liền không thấy mặt. Gọi điện thì lúc bận, lúc đang làm, khi lại “em đang giặt đồ”, “em đang nấu cơm cho bà cụ”. Nói qua loa, cúp máy nhanh như sợ tôi hỏi thêm. Có khi gọi cả chục cuộc chẳng thèm nghe. Tôi bắt đầu sin/h ng/hi.
Tôi hỏi: “Em có giấu anh chuyện gì không?”. Vợ giận dỗi: “Anh đừng đa nghi, em bận lắm đấy”.
Tôi im, nhưng trong đầu thì lộn nhào đủ thứ. Một buổi trưa, sau khi đưa con đi học rồi nhờ chị gái chiều đi đón cháu hộ, tôi dắt xe máy, lấy địa chỉ cũ mà Hường từng gửi qua Zalo, nhét vào túi áo rồi phi thẳng lên Hà Nội.
Địa chỉ là một khu tập thể cũ, nhưng hỏi thăm thì người dân bảo họ dọn đi lâu rồi. Tôi đi lòng vòng cả buổi chiều, tìm đến cái số điện thoại ghi trong hồ sơ xin việc trước kia của Hường. Gọi thì tắt máy. Mãi tới khi trời chạ/ng vạ/ng, tôi lần được đến quán bia/ ở một con phố lớn – nơi có người bảo thấy vợ tôi làm ở đó.
Tôi đứng từ ngoài nhìn vào thì…..