Ngày đó, cậu bé Long mới chỉ bảy tuổi, gầy nhom như cọng rơm khô, một chân bị cụ/t đến gối. Cậu ngồi lặng lẽ ở góc sân trường tiểu học xã nghèo, đôi mắt đen sâu hoắm nhìn vô định ra phía cổng. Mưa dầm tê tái, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình dính chặt vào thân người nhỏ xíu, mái tóc rối bời. Không ai dám chắc cậu đã ngồi đó bao lâu. Người ta chỉ biết cha mẹ cậu bỏ đi biệt tích sau một tai nạn khiến cậu mất đi một chân. Họ để lại một mảnh giấy ngắn ngủi trong ngăn bàn lớp 2A: “Chúng tôi không thể lo cho nó nữa.”
Thầy Hùng — giáo viên dạy toán của trường — là người đầu tiên phát hiện ra Long khi thầy đến sớm trực sân. Ánh mắt đứa trẻ làm thầy sững lại. Không khóc, không kêu, không cả oán hận. Chỉ có sự lặng câ/m đến nhức nhối.
Tối hôm đó, Long về nhà thầy.
Cuộc sống không dễ dàng. Thầy Hùng năm ấy đã ngoài bốn mươi, sống độc thân, nhà chỉ có chiếc xe máy cũ, một giá sách đầy ắp, và vài bộ quần áo. Nhưng từ ngày có Long, căn nhà nhỏ như sáng đèn thêm hơi ấm.
Thầy đưa Long đi lắp chân giả. Những lần Long ngã, thầy lại kiên nhẫn đỡ con dậy. Có đêm Long sốt cao, mê sảng gọi mẹ, thầy ngồi suốt bên giường lau trán, nước mắt rơi trong im lặng. Thầy không hỏi về quá khứ của Long, chỉ lặng lẽ bù đắp bằng tình thương như một người cha chưa từng có con ruột.
Long học giỏi. Rất giỏi. Đặc biệt là môn Toán và Lý. Có lần, thầy Hùng thấy Long tháo tung chiếc radio cũ, rồi lắp lại chạy bình thường. Cậu cười toe: “Con muốn mai mốt làm ra những thứ hay ho hơn.”
Từ đó, thầy tìm sách, in tài liệu, hướng dẫn thêm cho Long học về điện tử, máy tính. Hai cha con cùng mày mò, đêm đêm tiếng gõ bàn phím vang trong căn nhà nhỏ giữa làng quê.
20 năm sau, Long trở thành một kỹ sư hàng đầu trong ngành công nghệ, nổi bật với phát minh đột phá trong lĩnh vực chế tạo máy tính tối ưu cho người khuyết tật. Trong buổi lễ vinh danh quốc gia, Long nghẹn ngào nói trước hàng triệu người: “Nếu không có người cha không ruột thịt của tôi – thầy Hùng – thì tôi không có mặt ở đây ngày hôm nay.”
Thầy Hùng ngồi lặng lẽ phía dưới, rơi nước mắt. Đó là giây phút ông thấy mọi hy sinh đều xứng đáng.