Trong xóm nhỏ ven sông, nơi người dân sống hiền lành và chan hòa, có một chiếc giếng cổ nằm giữa ba nhà lâu đời nhất xóm. Chiếc giếng ấy xưa kia là nguồn nước quý báu, nhưng từ khi có nước máy, nó bị bỏ hoang, cỏ mọc um tùm quanh miệng. Thế nhưng dạo gần đây, vào những đêm khuya khoắt, người ta nghe văng vẳng tiếng gào khóc, hét lớn phát ra từ giếng. Có người còn quả quyết thấy bóng người thấp thoáng, tóc xõa dài, đứng bên mép giếng rồi biến mất.
Tin đồn lan ra, xóm nhỏ xôn xao. Có người bảo giếng có ma nữ, có người bảo hồi xưa từng có vụ mất tích, nhưng chẳng ai dám điều tra. Vợ chồng chị Khanh và anh Huấn, mới về sống gần đó được vài tháng, ban đầu cũng chỉ nghe kể lại, bán tín bán nghi.
Cho đến một đêm mưa lâm râm, mất điện toàn khu. Trong khi anh Huấn đang thắp nến, chị Khanh chợt nghe tiếng rên rỉ rất gần. Cảm giác lạnh gáy chạy dọc sống lưng. Hai vợ chồng quyết định cầm đèn pin ra ngoài xem.
Tới gần giếng, tiếng khóc thút thít rõ mồn một, như thể ngay dưới lòng giếng vọng lên. Họ soi đèn xuống — ban đầu chỉ là bóng tối sâu hun hút. Nhưng rồi… một đôi mắt trắng dã ngước nhìn lên. Chị Khanh hét lên. Anh Huấn run bần bật, nhưng vẫn cố nhìn kỹ.
Và rồi — sự thật động trời lộ ra: Dưới đáy giếng không phải là ma quỷ, mà là một người sống! Một cô gái trẻ, thân thể gầy gò, tóc tai bù xù, đang cố kêu cứu. Sau khi gọi công an và đưa cô lên, câu chuyện đau lòng được phơi bày: Cô tên là Hằng, mất tích hơn một năm. Bị chính người cậu ruột bắt cóc, định thủ tiêu vì tranh chấp đất đai, nhưng y không đủ can đảm giết, nên đẩy cô xuống giếng giữa đêm khuya rồi đậy nắp lại bằng đá.
Không ai ngờ cô vẫn sống sót nhờ nước giếng và một ít rễ cây mọc chui xuống. Mỗi đêm, cô lại gào lên cầu cứu — và cũng là tiếng vọng ám ảnh cả xóm bao lâu nay.
Từ hôm ấy, giếng được trám lại, dựng bia tưởng niệm và cảnh báo. Người dân trong xóm vẫn chưa hết bàng hoàng — vừa rùng rợn, vừa thương tâm. Còn vợ chồng chị Khanh – anh Huấn, từ một buổi tối tò mò, lại trở thành người cứu sống một kiếp người tưởng đã chết từ lâu…