“Nhà ngh-èo quá, tôi không ch-ịu nổi” – người mẹ b-ỏ đi để chồng “gà trống nuôi con” , để rồi 29 năm sau hai con gái khiến cả xã hội c-úi đầu khâm phục…

Ông Hùng, người đàn ông với vóc dáng g-ầy g-ò và làn da s-ạm nắng, đứng lặng th-inh nhìn theo bóng chiếc xe đò khuất dần phía cuối con đường đất đỏ. Trong vòng tay ông là hai s-inh l-inh bé b-ỏng, hai cô con gái song sinh vừa tròn ba tháng tuổi, đang ngủ s-ay trong tiếng nấc nghẹn ngào của người mẹ vừa bỏ đi. Tiếng gió biển miền Trung lùa qua mái nhà tranh vách đất, mang theo vị m-ặn ch-át của nước mắt và nỗi đ-au tột cùng. Ông Hùng không khóc, bởi nước mắt đã khô cạn tự lúc nào. Chỉ có ánh mắt chất chứa nỗi b-i th-ương và một quyết tâm sắt đá: ông sẽ n-uôi hai con khôn lớn, bằng mọi gi-á.
Cuộc sống của một người đàn ông đ-ơn th-ân nuôi con mọn ở vùng quê ngh-èo kh-ó không khác gì địa ng-ục. Hùng phải làm việc quần quật từ sáng sớm ti-nh mơ đến tận khuya khoắt. Ông làm đủ mọi nghề: từ căng buồm ra khơi đánh cá khi biển êm, đến cấy lúa, làm thuê trên những cánh đồng khô cằn khi mùa mưa bão tới. Đôi bàn tay ông chai sạn, hằn lên những vết s-ẹo của gió sương và lao động n-ặng nh-ọc. Mỗi đồng tiền kiếm được đều được ch-ắt ch-iu, dành dụm cho hai con..