Cơn mưa rả rích phủ màn sương trắng xóa lên đèo Bảo Lộc. Những sợi mưa mảnh như tơ trời, lặng lẽ đan vào nhau thành một tấm màn vô hình, che khuất tầm mắt của bất cứ ai có việc buộc phải đi qua con đường này lúc nửa đêm.
Dân tài xế đường dài gọi đoạn dốc quanh co ấy là “Khúc Cua Tử Thần”. Không phải vì tai nạn giao thông — dù cũng từng xảy ra — mà là vì những bóng người đứng bên vệ đường, lúc ẩn lúc hiện, giữa màn mưa và sương mù. Ba cô gái trẻ, áo trắng tóc dài, lúc nào cũng đứng im lìm nơi khúc cua số 7, vẫy xe trong câm lặng.
Nhiều tài xế kể lại rằng họ dừng xe vì tưởng là người cần giúp đỡ, nhưng khi vừa mở cửa thì cả ba cô gái… biến mất. Có người quay đầu xe bỏ chạy, có người câm nín lái tiếp mà không dám ngoái đầu lại. Nhưng cũng có người — ít lắm, một vài người — cho rằng mình đã cho các cô lên xe thật sự. Họ kể lại, khi qua khỏi đèo, ngoảnh nhìn ghế sau thì chỉ thấy vũng nước mưa đọng lại trên ghế, lạnh ngắt như băng.
Một tài xế già tên Ba Lực, người từng cầm vô lăng hơn ba mươi năm, thề rằng ông sẽ không bao giờ lái qua đèo Bảo Lộc sau 11 giờ đêm, sau cái đêm ông gặp họ. “Không phải là người,” ông nói, giọng run run. “Mắt họ… sâu hoắm, đen như đáy giếng…”
Có lời đồn, ba cô gái là nạn nhân của một vụ tai nạn xe khách năm nào — chiếc xe lao xuống vực trong đêm mưa, không ai sống sót. Xác ba cô gái không bao giờ được tìm thấy. Cũng có người kể rằng, họ là hồn ma oan khuất của ba chị em bị giết hại khi đi bộ qua đèo xin việc, cách đây hàng chục năm. Không ai biết sự thật. Chỉ biết, đèo Bảo Lộc sau nửa đêm, mưa và sương sẽ dẫn lối cho những linh hồn chưa siêu thoát.
Và nếu một ngày bạn phải lái xe qua đèo trong mưa… đừng dừng lại. Dù ai đó có vẫy gọi.