Giang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, tay vẫn cầm chặt cuốn hợp đồng bảo hiểm cũ kỹ đã ngả màu theo thời gian. Trên bàn là lá thư mới được gửi đến sáng nay, chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Hợp đồng ghi rõ chị chỉ được rút tiền vào năm 2084.”
Cô bật cười. Một tiếng cười nghẹn đắng.
Mười năm trước, Giang là một nhân viên văn phòng chăm chỉ. Mỗi tháng, sau khi trả tiền nhà, tiền học cho con, cô luôn dành ra một phần để đóng bảo hiểm. Người tư vấn ngày ấy nói với cô bằng giọng ngọt như đường:
“Chị cứ yên tâm, đóng đều 10 năm là có thể rút, lo gì tương lai. Đây là hình thức tiết kiệm thông minh, vừa có lời, vừa có bảo hiểm.”
Cô tin. Tin như người ta vẫn tin vào ngân hàng, tin vào lời hứa. Suốt 10 năm, tổng cộng 829 triệu đồng – một con số mà với Giang, là mồ hôi, là cả một quãng đời gồng gánh.
Và rồi, khi cô cẩn thận cầm sổ đến văn phòng bảo hiểm, lòng phấp phỏng tưởng tượng đến cảnh được giải ngân, được thở phào nhẹ nhõm… thì cô nhận được một nụ cười máy móc và câu trả lời như lưỡi dao lạnh lùng:
“Dạ, theo hợp đồng, chị chỉ có thể rút tiền vào năm 2084.”
“Năm 2084?” Giang hỏi lại, giọng run rẩy.
“Vâng. Tức là 60 năm kể từ ngày chị ký hợp đồng. Lúc đó chị… khoảng 90 tuổi ạ.”
Mọi âm thanh như tắt lịm.
Giang bước ra khỏi văn phòng với ánh mắt trống rỗng. Mọi thứ quanh cô đều chuyển động – xe cộ, người đi đường, tiếng rao bánh mì… – mà cô thì như đứng yên trong một thế giới bị đóng băng.
Cô không còn nước mắt để khóc. Không phải vì mất tiền. Mà vì cảm giác bị lừa trong im lặng, bởi một hệ thống mà cô từng đặt trọn niềm tin.
Đêm ấy, Giang ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn đứa con trai đang ngủ ngoan lành. Cô nghĩ:
“Mẹ đã làm điều đúng chưa? Hay mẹ đã trao nhầm cả một thập kỷ cho một lời hứa rỗng tuếch?”
Cuốn hợp đồng vẫn nằm trên bàn. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, dòng chữ “Năm 2084” như một lời tiên tri mỉa mai cho những người lao động nghèo – những người luôn sống vì tương lai, mà không ngờ tương lai ấy lại được định nghĩa bằng… một trò đùa có thật.