Ông Tịnh, năm nay đã ngoài 60, sống tại một làng quê nghèo ở miền Trung. Hơn 27 năm trước, vợ ông – bà Lan – vì không chịu nổi cảnh nghèo khó, đã để lại ba đứa con còn thơ dại rồi bỏ đi nước ngoài cùng một người đàn ông giàu có. Bà chỉ để lại một lá thư ngắn ngủi: “Tôi không thể sống mãi trong nghèo khổ thế này…”
Từ ngày đó, ông Tịnh trở thành người cha kiêm luôn vai trò của người mẹ. Cả đời ông không tái hôn. Người đàn ông gầy gò ấy vừa làm ruộng, vừa chăn gà, nuôi heo, đêm về còn nhận xâu chuỗi thuê để có tiền nuôi con ăn học. Người dân trong làng gọi ông bằng cái tên trìu mến: “Ông Gà trống nuôi con.”
Cuộc sống không dễ dàng, nhưng ông chưa bao giờ than vãn. Có những lúc ba đứa nhỏ cùng bị sốt, ông thức trắng đêm canh từng tiếng thở. Có lần Huệ suýt mất vì sốt xuất huyết, ông chạy bộ gần 10 cây số trong đêm để vay tiền đưa con đi viện. Rồi từng ngày, ông âm thầm nuôi dưỡng niềm tin: “Các con sẽ nên người.”
Và rồi phép màu đã xảy ra.
Năm ấy, cả làng rúng động khi Lan và Huệ – hai chị em sinh đôi – cùng đạt thủ khoa đầu ra của Trường Đại học Y danh giá. Cô em út còn được giữ lại làm giảng viên. Cậu con trai út – Huân – hiền lành, siêng năng, vừa đỗ năm nhất Đại học Bách Khoa với số điểm gần như tuyệt đối.
Ngày hai chị em khoác áo cử nhân đứng chụp ảnh bên cha già, người ta thấy trong ánh mắt ông Tịnh một niềm tự hào, pha lẫn nghẹn ngào. Nụ cười ấy, cả làng chưa từng thấy suốt bao năm qua.
Nhưng rồi… bà Lan trở về.
Sau 20 năm biệt tích, bà xuất hiện trong chiếc xe hơi sang trọng, dáng vẻ thanh cao và nước mắt ngắn dài:
— “Tôi muốn nhận lại các con… Tôi là mẹ chúng!”
Cả làng xôn xao. Bà viện cớ vì hối hận, vì sai lầm tuổi trẻ. Bà đòi chia sẻ công lao, đòi con gọi mình là mẹ.
Ông Tịnh im lặng. Ông không nói lời nào.
Lan, Huệ và Huân chỉ lặng lẽ đứng cạnh cha mình. Rồi Huệ nói, ánh mắt cứng rắn:
— “Chúng con đã có mẹ suốt những năm qua… nhưng mẹ ấy là cha.”
Lan rơi nước mắt, nhưng không phải vì hạnh phúc. Đó là nước mắt của một kẻ đi lạc, trở về nhưng không còn chốn để neo đậu.
Câu chuyện kết thúc trong một buổi chiều mùa thu. Ông Tịnh vẫn ngồi bên mái hiên quen, đôi mắt nhắm lại như để tận hưởng làn gió nhẹ. Sau lưng ông là ba đứa con, trưởng thành, hiếu thảo và đầy yêu thương.
Không cần một danh hiệu cao sang nào, ông Tịnh – “người cha gà trống” – đã làm điều mà ít người có thể: nuôi dưỡng cả một tương lai bằng chính tình yêu thầm lặng của mình.