Tôi nấu gì mẹ chồng cũng chê không đụng đũa, cho đến khi biến cố bất ngờ buộc bà phải thay đổi thái độ hoàn toàn
“Nồi canh vị quê và cái cúi đầu muộn màng”
Tôi về làm dâu nhà anh Hoàng năm hai mươi sáu tuổi. Bố mẹ tôi là nông dân thuần hậu vùng ven biển Nam Định. Tôi lớn lên với mùi mắm cá, bát canh cua, và câu chuyện bếp núc luôn được mẹ dạy dỗ như một nghệ thuật gìn giữ mái ấm.
Nhưng nhà chồng lại không như tôi tưởng.
Mẹ chồng tôi, bà Hà, từng là giáo viên văn, về hưu sớm, sống tề gia nội trợ. Khác với mẹ tôi, bà rất kỹ tính. Mọi món ăn trong nhà đều phải theo chuẩn Hà Nội cổ. Tôi từng nghĩ: “Về làm dâu, chỉ cần thật lòng và siêng năng, mọi thứ sẽ ổn.” Tôi đã lầm.
Ngày đầu tiên về nhà chồng, tôi đã chuẩn bị tươm tất bữa cơm. Nồi canh cua tôi kỳ công nấu bằng tay, rau đay mồng tơi chọn từ sáng, cà muối tôi muối sẵn mang từ nhà mẹ sang. Nhưng vừa dọn ra, bà liếc qua, mặt lạnh tanh:
– “Không hợp vị nhà này. Mẹ không ăn được cái kiểu nấu này.”
Tôi đứng ch:ế:t lặng bên mâm cơm.
Anh Hoàng gượng cười:
– “Thôi mẹ, lần đầu mà.”
Nhưng ánh mắt bà đã rõ. Tôi không được chấp nhận, ít nhất là trong căn bếp.
Từ đó, tôi cố nấu theo khẩu vị bà, học từng công thức từ chị chồng, đọc sổ tay nấu ăn của bà cũ kỹ. Nhưng chẳng lần nào mẹ chồng ăn. Có bữa bà bảo:
– “Cô nấu không ra hồn. Nhà này không thiếu thức ăn, thiếu người nấu tinh tế.”
Tôi ngh:ẹ:n. Tinh tế. Vậy lòng thành thì không đủ sao?