Về quê khảo sát dự án, CEO thành đạt tình cờ gặp bé gái nhặt ve chai và phát hiện ra sự thật ch-ấn đ-ộng về mối tình đầu…

Duy ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, lướt qua những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài vô tận. Cơn gió đồng nội mang theo hương lúa non, lùa vào qua khe cửa sổ, nhưng anh không cảm nhận được sự bình yên. Lòng anh vẫn là một khối băng lạnh giá, được bao bọc bởi sự thành công và danh vọng.

Đã tạo hình ảnh

Anh là một CEO, một người đàn ông quyền lực trong ngành công nghệ. Anh có tất cả: tiền bạc, quyền lực, và một cuộc sống xa hoa. Anh đã phải đánh đổi tất cả để có được ngày hôm nay. Anh nhớ như in cái ngày anh rời bỏ quê hương, rời bỏ mối tình đầu của mình, Mai. Cô gái ấy đã yêu anh chân thành, đã tin tưởng vào những lời hứa hẹn của anh. Nhưng rồi, khi có cơ hội được ra nước ngoài du học, anh đã bỏ lại tất cả. Anh đã gửi cho cô một lá thư, một lá thư đầy lời lẽ hoa mỹ để giải thích cho sự ích kỷ của mình. Anh đã chọn danh vọng, đã chọn sự thành công. Anh đã nghĩ, đó là sự lựa chọn đúng đắn.
Nhưng giờ đây, khi đã ở đỉnh cao của sự nghiệp, anh lại cảm thấy trống rỗng. Mọi thứ đều vô nghĩa. Anh về quê lần này không phải để nghỉ ngơi, mà để khảo sát một dự án lớn: xây dựng một nhà máy công nghệ cao.
“Anh Duy, chúng ta đến nơi rồi ạ.” Giọng nói của trợ lý kéo anh về thực tại.
Anh bước xuống xe, đi dọc theo con đường đất. Dự án sẽ được xây dựng trên một khu đất rộng lớn, từng là cánh đồng lúa. Anh nhìn thấy một vài người dân đang làm việc, dọn dẹp. Và rồi, ánh mắt anh dừng lại ở một cô bé. Cô bé đang lúi húi nhặt những chiếc lon rỗng, những mảnh giấy vụn. Mái tóc cô bé buộc hai bên, gương mặt lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt thì sáng rực.
Cô bé thấy anh, ánh mắt cô bé không chút sợ sệt, thậm chí còn có chút tò mò. Anh thấy cô bé đang giữ chặt một cuốn sách cũ.
“Chào cháu. Cháu đang làm gì vậy?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Cô bé ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh. “Cháu đang nhặt ve chai để kiếm tiền đi học ạ.”
“Cháu thích học lắm à?”

“Vâng ạ. Cháu thích học lắm. Nhất là môn tin học. Cháu muốn sau này sẽ được học máy tính.”

Anh mỉm cười. “Vậy cháu có máy tính chưa?”
“Dạ chưa ạ. Nhà cháu nghèo lắm. Bố cháu mất rồi. Chỉ còn hai mẹ con.”
“Vậy mẹ cháu đâu?”
Cô bé chạy lại chiếc túi cũ kỹ, lấy ra một tấm ảnh. Bức ảnh đã cũ, đã ngả màu, nhưng hình ảnh người phụ nữ trong đó vẫn rất rõ ràng. Tóc dài, đôi mắt to tròn, nụ cười hiền hậu…
Trái tim Duy như ngừng đập. Bức ảnh đó… Đó chính là Mai.
“Đây là mẹ cháu ạ.” Cô bé nói, ánh mắt đầy tự hào.
Anh cầm lấy tấm ảnh, tay run rẩy. Anh nhìn vào gương mặt của cô bé, rồi nhìn vào tấm ảnh. Đôi mắt, sống mũi… tất cả đều giống hệt Mai. Và một điều nữa, cô bé cũng có một vết bớt nhỏ ở dưới cằm, một vết bớt mà anh biết rất rõ.
“Cháu tên là gì?” Anh hỏi, giọng khàn đặc.
“Cháu tên là Hà.”
Hà… Anh nhớ Mai đã từng nói, nếu có con gái, cô ấy sẽ đặt tên là Hà, vì cô ấy thích hoa dã quỳ, loài hoa của sự kiên cường.
Mọi thứ dường như đang sập xuống trước mắt anh. Anh đã bỏ rơi Mai, và cô ấy đã sinh ra con của anh.
Anh ngồi đó, lặng người. Những kỷ niệm cứ ùa về. Anh nhớ lại những lời hứa hẹn của mình, nhớ lại những bức thư tình mà anh đã viết cho Mai, nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp bên nhau. Và rồi, anh nhớ lại lá thư lạnh lùng mà anh đã gửi cho cô.
Anh cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng. Anh đã mưu cầu danh vọng, và anh đã đánh đổi bằng tình yêu, bằng hạnh phúc, bằng cả đứa con của mình.
Anh đứng dậy, đi đến chỗ cô bé. “Cháu cứ nhặt đi. Chú sẽ giúp cháu học máy tính.”
“Thật ạ?” Hà vui mừng, đôi mắt sáng lên.
“Thật. Nhưng cháu phải học thật giỏi đấy.”
Sau hôm đó, Duy đã dùng mọi mối quan hệ, mọi nguồn lực của mình để điều tra về Mai và Hà. Anh đã tìm thấy hồ sơ của Mai. Cô ấy đã qua đời vài năm trước vì bệnh hiểm nghèo. Anh cũng đã tìm thấy hồ sơ của Hà, con gái anh. Anh đã âm thầm lấy mẫu ADN, và kết quả xác nhận: Hà là con gái ruột của anh.
Anh ngồi trong văn phòng sang trọng, tay run rẩy cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN. Nước mắt anh chảy dài. Không phải nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự hối hận. Anh đã mất Mai mãi mãi. Và anh đã bỏ rơi con gái mình suốt mười mấy năm trời.
Anh muốn chạy ngay đến ôm lấy Hà, nói với cô bé rằng anh là bố của cô. Nhưng rồi, anh lại do dự. Anh có tư cách gì để làm điều đó? Anh đã bỏ rơi mẹ con cô. Anh có xứng đáng để làm cha cô bé không?

Anh quyết định không nhận con ngay. Anh sợ rằng sự thật sẽ làm tổn thương cô bé, sẽ khiến cô bé hận anh. Anh quyết định sẽ làm một điều gì đó ý nghĩa hơn. Anh muốn bù đắp cho cô bé và cho những đứa trẻ nghèo khác.

Anh quyết định thay đổi dự án. Thay vì xây nhà máy công nghệ, anh quyết định xây dựng một trung tâm công nghệ miễn phí cho trẻ em nông thôn. Anh đặt tên trung tâm là “Trung tâm công nghệ Mặt Trời Mới”, lấy cảm hứng từ câu nói của Mai: “Em tin, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Duy từ bỏ cuộc sống xa hoa ở thành phố, dọn về quê sống trong một căn nhà nhỏ, giản dị. Anh đích thân giám sát việc xây dựng trung tâm. Anh còn đích thân đi tuyển chọn những giáo viên giỏi, những kỹ sư trẻ có tâm huyết.
Khi trung tâm khai trương, hàng trăm đứa trẻ đã đến. Hà cũng đến. Cô bé nhìn những chiếc máy tính mới, đôi mắt sáng rực.
“Cháu có thể học ở đây được không ạ?” Cô bé hỏi, giọng rụt rè.
“Được chứ.” Duy đáp, ánh mắt anh nhìn Hà đầy tình cảm. “Cháu có thể học bất cứ thứ gì cháu thích.”
You may also like
Hà trở thành học viên chăm chỉ nhất của trung tâm. Cô bé học rất nhanh, tiếp thu rất tốt. Duy thường xuyên đến lớp, quan sát Hà. Anh thấy cô bé rất thông minh, rất sáng tạo. Anh thấy trong ánh mắt cô bé có một sự đam mê mãnh liệt, giống hệt anh ngày xưa.
Một buổi tối, khi Hà đang ngồi học máy tính, Duy đến bên cạnh cô bé.
“Sao cháu lại thích máy tính đến vậy?”
“Vì cháu muốn chế tạo ra một cái gì đó, để giúp những người nghèo ạ. Giống như chú vậy.”
Duy mỉm cười. “Cháu có thể làm được mà. Cháu có một bộ não rất thông minh.”
“Nhưng cháu không có tiền. Cháu không có máy tính riêng.”
“Cháu không cần lo. Chú sẽ giúp cháu.”
Duy không nhận Hà làm con, mà anh chọn làm người thầy thầm lặng. Anh dạy Hà những kiến thức về công nghệ, về lập trình. Anh chia sẻ với Hà những kinh nghiệm của mình. Anh đưa Hà đi tham quan những nhà máy công nghệ, để cô bé có thêm động lực.
Trong những buổi nói chuyện đó, Hà kể cho anh nghe về mẹ cô bé.
“Mẹ cháu rất yêu cháu. Mẹ cháu luôn nói, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ luôn ở bên cháu.”
“Mẹ cháu có để lại gì cho cháu không?” Duy hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Có ạ. Mẹ cháu để lại một bức thư.”
Hà lấy ra một bức thư cũ, đã sờn. Cô bé đọc cho anh nghe. Bức thư kể về một tình yêu dang dở, về một người đàn ông đã bỏ rơi cô ấy vì mưu cầu danh vọng. Nhưng trong thư, Mai không trách móc anh. Cô ấy chỉ nói rằng cô ấy vẫn yêu anh, và mong anh sẽ thành công.
Nghe đến đây, Duy không kìm được nữa, anh quay mặt đi, nước mắt chảy dài. Anh đã làm tổn thương Mai, nhưng cô ấy vẫn tha thứ cho anh.
Sau khi đọc thư, Hà nói: “Chú này… chú có biết bố cháu là ai không ạ? Mẹ cháu nói, bố cháu là một người rất giỏi, rất thành công. Bố cháu sẽ trở về tìm cháu.”
Duy quay lại, nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Hà. Anh không biết phải nói gì. Anh không thể nói sự thật. Anh sợ rằng sự thật sẽ làm tổn thương cô bé.
“Bố cháu… bố cháu yêu cháu lắm. Nhưng có lẽ, bố cháu đang có một lý do nào đó mà chưa thể về được.” Anh nói, giọng nghẹn lại.
Hà gật đầu. Cô bé vẫn tin vào những lời mẹ cô bé nói.
Duy tiếp tục sống một cuộc đời giản dị. Anh vẫn điều hành trung tâm công nghệ, vẫn là một người thầy thầm lặng của Hà. Anh nhìn cô bé trưởng thành từng ngày, nhìn cô bé đạt được những thành công. Anh cảm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc mà tiền bạc không thể nào mua được.
Hà đã vào đại học. Cô bé học ngành công nghệ, và luôn đạt được những thành tích xuất sắc. Cô bé vẫn thường xuyên về thăm trung tâm, và vẫn coi Duy là người thầy, người cha thứ hai của mình.
Một ngày, Hà đến gặp Duy. Cô bé đưa cho anh một tấm thiệp.
“Chú ơi, cháu muốn mời chú đến dự lễ tốt nghiệp của cháu. Chú là người quan trọng nhất đối với cháu.”
Duy mỉm cười, cảm động. Anh đến dự lễ tốt nghiệp của Hà, và thấy cô bé đứng trên sân khấu, nhận tấm bằng cử nhân. Hà đã trở thành một kỹ sư giỏi, một cô gái thành công.
Sau buổi lễ, Hà đến bên Duy.
“Chú ơi, cháu đã tìm thấy bố cháu rồi.”
Duy sững sờ. “Ai vậy cháu?”
“Cháu đã tìm thấy trong hồ sơ cũ của mẹ cháu. Tên bố cháu là Duy. Chú… chú có phải là bố cháu không ạ?”
Hà nhìn Duy, ánh mắt cô bé đầy sự mong chờ.
Duy im lặng. Anh không thể nói dối nữa. Anh gật đầu.
Hà khóc. Cô bé khóc không phải vì hận thù, mà vì hạnh phúc. Cô bé ôm chầm lấy anh.
“Con biết mà. Con biết chú là bố của con. Chú có đôi mắt giống hệt mẹ con.”
Duy ôm chặt lấy con, cảm nhận hơi ấm từ con. Anh đã tìm lại được con gái mình. Anh đã được con gái tha thứ. Cuộc đời anh, cuối cùng cũng đã tìm thấy sự bình yên.
Anh quyết định kể cho Hà nghe tất cả. Về quá khứ của anh, về sự ích kỷ của anh. Nhưng Hà không giận anh. Cô bé chỉ nói: “Con hiểu mà. Con tin, mẹ cũng hiểu cho bố.”
Sau này, Hà làm việc ở trung tâm công nghệ của Duy. Hai cha con cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ những ước mơ. Duy đã sống một cuộc đời bình dị, hạnh phúc. Anh đã từ bỏ danh vọng để tìm lại con. Và anh biết, đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời anh.
Hà đã tìm thấy người cha của mình. Và Duy đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng trong cuộc đời anh, một mảnh ghép mang tên tình yêu và sự tha thứ.
ctv

Related Posts

NS Hoài Linh dựng tượng sống để cho giới NS thắp hương trong nhà thờ tổ, Đàm Vĩnh Hưng cũng bắt chước xây tượng sáp để làm 1 việc kinh thiên động địa

Bức tượng bán thân có tạo hình theo chân dung của NSƯT Hoài Linh được cho là đặt tại nhà thờ tổ trăm tỷ của nam danh…

Châu Khải Phong vừa công khai Thanh Trúc, quá khứ bị đào lại, nghi sống bạc bẽo

Mới đây, trong tiệc thôi nôi của con gái tại TPHCM, diễn viên Thanh Trúc đã công khai chồng là ca sĩ Châu Khải Phong . Thông tin trên khiến nhiều…

Vừa công bố con gái đầu lòng với Châu Khải Phong, Thanh Trúc tiếp tục thông báo tin cực vui khiến khán giả háo hức: Đúng là song hỉ lâm môn

Diễn viên Thanh Trúc nói hạnh phúc khi ông xã Châu Khải Phong chủ động công khai chuyện kết hôn và con gái đầu lòng trong buổi…

Cô dâu Thu Sao và chồng trẻ chính thức đường ai nấy đi, xôn xao thông tin Hoa Cương đã có vợ mới

Phải chăng câu chuyện tình cổ tích giữa “cô dâu 62 tuổi” Thu Sao và “chú rể 26 tuổi” Hoa Cương đã đến hồi kết! Trên trang…

Cô dâu Thu Sao lập di chúc, tìm sẵn vợ cho chồng, tài sản để lại cho một người đặc biệt khác?

Mặc kệ dư luận mà sống 6 năm trước, đám cưới của chị Lê Thị Thu Sao (SN 1956, tỉnh Cao Bằng) và chồng trẻ Triệu Hoa Cương (SN…

Sau nhiều năm giấu kín, Thanh Trúc chính thức công khai chồng đúng như CDM đồn đoán

Ngày 4/7, Thanh Trúc chia sẻ loạt ảnh trong ngày thôi nôi cho con gái. Không chỉ trang trí bày biện nhà cửa cẩn thận, nữ diễn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *