Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con trai tò mò đào tung vườn lên và tìm thấy thứ b/ẽ b;/àng…
Cha tôi – một người đàn ông quê mùa, sống cả đời bên gốc xoài sau vườn nhà. Cây ấy là niềm tự hào của ông, chẳng phải vì sai quả ngon ngọt, mà vì ông từng bảo: “Nó trồng năm con ra đời. Cây sống thì cha yên.”
Ngày ông h/ấp h/ối, chỉ nói đúng một câu duy nhất trước khi trút hơi thở:
“Dù có chuyện gì… cũng không bao giờ được đào gốc xoài sau vườn.”
Không lý do. Không giải thích. Câu dặn dò ấy như hằn trong óc tôi.

Cha m-ất, tôi lo m-a chay chu đáo. 49 ngày trôi qua, họ hàng đến viế/ng xong, vườn nhà lại vắng lặng.
Thế nhưng, cái câu ông dặn cứ quanh quẩn trong đầu. Vì sao lại cấ;/m? Có gì dưới đó?
Tôi đấu tranh tư tưởng mấy ngày liền. Cuối cùng, vào một chiều trời sụp mưa, tôi lấy cuốc lén ra sau vườn, nơi gốc xoài nằm trơ trọi. Tôi đào.
Chưa tới nửa mét, tôi va vào thứ gì đó cứng.
Tôi tim đập thình thịch, bới thêm thì càng cứng, tôi dùng xà beng cạy ra…
Và tôi c;/hết sững.
Bên trong không phải vàng bạc mà lại là 1 b-;ộ xươ/;ng…