Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua/n t/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b/ất ng/ờ rơi ra một lớp, để l/ộ ra một khuôn mặt khiến họ hàng ch/ết sững bỏ chạy, hóa ra…
Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh ta/ng lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mấ/t vì t-ai nạ-n giao thông. Tin d/ữ đến quá đ/ột ng/ột, khiến cả dòng họ bên chồng chế/t lặng.
Trưa ngày đưa ta;/ng, sau ba ngày để t/ang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp qu-an tà/i. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.
“Anh xin lỗi… giá như hôm đó đừng để em đi một mình…”
Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng… “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.
Cả phòng ki-;nh h-;oàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.
Bên dưới lớp da… là một gương mặt khác…
Không phải Linh.
Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng mà chính là……………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 
