Tối nào bố chồng cũng gọi con dâu góa chồng ra hiên nói chuyện – đến ngày cô tái giá, anh cả nhà chồng mới lật ra sự thật bẽ bàng suốt nhiều năm, không ai có thể ngờ rằng…
Chồng mất trong một t;/ai n/ạn lao động khi mới cưới nhau chưa tròn một năm, Nga – con dâu út trong gia đình ông Bằng – quyết định ở lại nhà chồng, sống cùng bố mẹ và hai anh chồng.
Cô sống lặng lẽ, ít nói, siêng năng và lễ phép. Người làng ai cũng thương cảm:
“Con bé còn trẻ quá mà góa bụa. Ở nhà chồng thế này, liệu rồi có lấy lại tuổi xuân?”
Kể từ ngày chồng mất, tối nào ông Bằng – bố chồng cô – cũng gọi cô ra hiên nói chuyện. Mỗi lần đều ngồi đến cả tiếng đồng hồ, rồi ông lặng lẽ vào trong.

Hàng xóm thấy vậy đâm x/ì xà/o. Có người buột miệng:
“Không khéo có chuyện không minh bạch chứ chẳng chơi.”
Nhưng Nga vẫn im lặng, không một lời than phiền.
Đến năm thứ bảy sau ngày chồng mất, Nga quyết định tái hôn với một người đàn ông tử tế – chủ một xưởng mộc ở huyện bên.
Gia đình nhà chồng cũ được mời, trừ… ông Bằng.
Ngay ngày cưới, khi tiệc đang diễn ra, anh cả nhà chồng – anh Đức – bất ngờ bước lên sân khấu, xin micro:
– “Tôi có chuyện cần nói, vì tôi không thể để cô ấy bị hiểu lầm thêm nữa!”
Không khí lặng đi.
Anh Đức rút trong túi ra một quyển sổ cũ, chìa ra giữa đám đông, không nề hà ai mà đùng đùng tuyên bố…