Tôi về làm dâu ở miền quê cách thành phố hơn trăm cây số. Gia đình chồng sống giản dị, vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Mẹ chồng tôi ít nói, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khó đoán. Tôi vẫn cố sống thật lòng, đối đãi tử tế, mong có ngày bà mở lòng.
Một chiều, chồng tôi đi vắng, bố chồng thì ra ngoài làng họp. Tôi mang thúng rau ra sau vườn rửa. Khi đang xách nước lên, tôi bỗng thấy mẹ chồng luồn qua bụi tre sau nhà, đi thẳng ra cánh ruộng ngô phía cuối vườn.
Tò mò, tôi lặng lẽ bám theo. Qua khe những cây ngô cao lút đầu, tôi chết sững khi thấy mẹ chồng đang nói chuyện thân mật với một người đàn ông lạ, dáng gầy gò, đội nón rộng vành. Tôi không nghe rõ, chỉ thấy bà dúi vào tay ông ta một túi gì đó — rồi quay lưng rảo bước về như không có gì xảy ra.
Tôi run lẩy bẩy. Không biết chuyện gì, nhưng bản năng mách bảo tôi: đó không phải chuyện tầm thường.
Tối hôm đó, tôi lén kể lại mọi chuyện cho chồng nghe trong lúc hai vợ chồng đã nằm trong màn.
Anh im lặng một lúc lâu rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt tối sầm:
– Em có chắc là em thấy đúng không?
Tôi gật đầu, tim đập dồn dập. Chồng tôi không nói thêm gì, chỉ bảo:
– Đừng nói với ai khác. Anh sẽ nói chuyện với bố.
Tôi không ngủ được. Linh cảm có gì đó không ổn.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì thấy nhà vắng tanh. Gọi mãi không thấy ai. Chạy ra vườn sau thì giật bắn mình khi thấy… ruộng ngô đã bị đốt cháy gần một góc.
Tôi hoảng hốt chạy vào nhà thì thấy bố chồng đang đứng đó, mặt không cảm xúc. Chồng tôi ngồi kế bên, nhìn tôi không chớp mắt.
– Con đã nhìn thấy gì ở ruộng ngô? – bố chồng tôi hỏi, giọng chậm rãi.
Tôi ấp úng, chưa kịp trả lời thì ông rút ra một chiếc túi nhỏ từ túi áo – chính là cái túi mà mẹ chồng tôi đưa cho người đàn ông hôm qua.
– Con có biết trong này là gì không?
Tôi lắc đầu.
Ông mở túi ra – bên trong là… một bó tóc, nhuốm máu đã khô.
Tôi chết lặng.
– Người mà con thấy… là kẻ đã từng lẻn vào nhà mình trộm cắp. Mẹ con định giải quyết âm thầm, không muốn gây chuyện với công an, nên đem bằng chứng ra đó để trao đổi. Nhưng con lại theo dõi bà ấy…
Chồng tôi tiếp lời, giọng không còn dịu dàng như thường ngày:
– …Và bây giờ, kẻ đó đã chết. Tối qua bị phát hiện xác bên bờ suối. Người cuối cùng gặp ông ta chính là… mẹ anh.
Tôi như bị ai đó đấm thẳng vào ngực.
Bố chồng nhìn thẳng vào tôi, nói chậm rãi như buộc tội:
– Con đã kể chuyện này cho ai khác chưa?
Tôi lắc đầu, môi cứng đờ.
Ông gật nhẹ. Rồi quay sang chồng tôi:
– Tốt. Dẫn vợ con vào phòng. Và dặn kỹ… không ai được biết thêm gì về chuyện ruộng ngô đó nữa.
Chồng tôi nắm tay tôi, nhưng tay anh lạnh ngắt.
Tôi rùng mình nhận ra… có lẽ cái chết kia không hẳn là một vụ trả thù của mẹ chồng. Và có lẽ tôi vừa bước chân vào một bí mật đẫm máu mà cả nhà đang cùng nhau che giấu…