10 năm trước, nhà tôi vỡ nợ. Mẹ nằm viện. Bố ngập trong khoản nợ lãi cắ;/t cổ. Thằng em tôi bỏ học giữa chừng, mơ lấy vợ nhưng trong túi không nổi 100 nghìn.
Cả làng xì xào:
“Có mỗi con gái, mà cũng không biết ‘hi sinh’ cho nhà…”
Và rồi, bố tôi nói một câu tôi không bao giờ quên:
“Con đi lấy chồng bên kia đi. Người ta hứa lo hết nợ, còn gửi tiền về đều đặn. Làm phận gái, gồng gánh được thì gánh đi!”
Tôi cắn răng ký giấy, sang Trung Quốc làm vợ cho một người đàn ông chưa từng gặp. Không cưới hỏi, không váy trắng. Chỉ có một tờ giấy bảo lãnh, vài tấm hình mờ, và cái giá 100 triệu để “mua về làm dâu”.
10 năm sống bên kia.
Tôi làm việc quần quật. Dù là dâu xứ người, tôi không để chồng khinh, không để ai phải thương hại.
Mỗi tháng gửi tiền về, bố tôi nhận.
Em tôi cưới vợ, tôi trả.
Cả nhà xây lại được mái ngói mới, tôi đứng tên chuyển khoản.

Nhưng rồi… tôi quyết định về quê một chuyến, không báo trước. Tôi chỉ muốn ôm mẹ một cái, xem em mình ra sao.
Và… tôi đứng chôn chân giữa sân khi nhìn thấy di ảnh mình – đang đặt trên bàn thờ. Khói hương nghi ngút. Hoa cúc vàng. Đèn đỏ chập chờn.
Tôi bước vào. Cả nhà chết lặng. Bố tôi ngã lùi lại, mẹ cứng người, em trai thì buột miệng:
“Chị… chị về làm gì?”
Tôi gằn giọng:
“Về xem thử nhà này chô-/n tôi kỹ chưa. Hay vẫn còn sống mà bị coi như đồ bỏ?”
Mẹ tôi lắp bắp:
“Tại con không liên lạc… Chúng ta tưởng con mất rồi… Giấy báo bên kia gửi về…”
“Thế tiền tôi gửi về hàng tháng là ai cầm? Người ch-ết gửi tiền à?”
Không ai trả lời.
Tôi mở túi, lôi ra cuốn sổ khiến tất cả phải ch;/ết điếng