Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi: “Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?”

Mới đây, tôi vừa ký được một hợp đồng lớn trị giá hàng chục tỷ cho công ty. Hoa hồng  500 triệu là phần thưởng xứng đáng, và công ty biết tôi đang mang thai tám tháng, đã khen ngợi và cho tôi nghỉ thai sản sớm. Cảm giác vừa tự hào vừa nhẹ nhõm, tôi trở về nhà, nằm dài trên sofa, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi được thư giãn.

Có thể là hình ảnh về 3 người và văn bản

Mẹ chồng tôi, bà Hương, bước vào, tay xách túi rau vừa mua ngoài chợ. Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi:
“Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?”

Tôi cười, nửa đùa nửa thật:
“Công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ ở nhà làm nội trợ thôi.”

Bà nghe xong, sắc mặt tối sầm. Chưa kịp phản ứng, tôi nghe “bốp” một tiếng, lưng đau điếng. Bà vừa giáng một cái tát mạnh vào lưng tôi, giọng gay gắt:
“Vậy còn không mau dậy đi giặt đồ, nấu cơm đi! Mang có mỗi đứa con gái mà định nằm không ăn bám nhà này à?!”

Tôi sững sờ, ôm bụng, không tin nổi vào tai mình. Đứa bé trong bụng là con gái, điều này tôi và Tôn Lỗi, chồng tôi, đã biết từ lần siêu âm gần đây. Nhưng mẹ chồng… sao bà lại biết? Chúng tôi chưa từng nói với bà!

Đúng lúc ấy, Tôn Lỗi bước vào nhà. Anh thấy tôi ngồi ôm lưng, mắt đỏ hoe, liền vội vàng đỡ tôi dậy, rồi kéo mẹ vào phòng trẻ con ở cuối hành lang. Anh khép cửa, nhưng giọng nói vẫn vọng ra, đầy căng thẳng. Tôi ấm ức, không biết anh sẽ đứng về phía ai. Tức tối, tôi mở điện thoại, bật camera giám sát trong phòng trẻ mà chúng tôi mới lắp tuần trước. Tôn Lỗi chưa biết về chiếc camera này, và mẹ chồng càng không.

Màn hình điện thoại sáng lên, hình ảnh trong phòng trẻ hiện ra rõ nét. Tôn Lỗi đứng đối diện mẹ, giọng trầm nhưng gấp gáp:
“Mẹ, sao mẹ lại làm vậy với Thanh? Cô ấy đang mang thai, mẹ không thấy nguy hiểm à?”

Bà Hương khoanh tay, lạnh lùng đáp:
“Nó nói công ty cho nghỉ, chắc chắn là bị đuổi rồi! Loại con dâu chỉ biết nằm dài, lại mang thai con gái, giữ lại làm gì? Nhà này cần cháu trai, Tôn Lỗi, con hiểu không?”

Sống lưng tôi lạnh buốt. Nhưng điều khiến tim tôi như ngừng đập là những lời tiếp theo của Tôn Lỗi. Anh cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ:
“Mẹ, con biết rồi. Con… con cũng không muốn đứa bé này. Nhưng Thanh… cô ấy cứ khăng khăng giữ. Con đã cố tìm cách, nhưng cô ấy không chịu bỏ.”

Tôi chết lặng. Tôn Lỗi, người chồng tôi yêu thương và tin tưởng, lại nói những lời đó? Anh không muốn con của chúng tôi? Tôi ôm bụng, cảm giác đứa bé khẽ động, như muốn an ủi tôi. Nhưng nước mắt cứ trào ra, không thể dừng lại.

Bà Hương tiếp tục:
“Vậy thì phải làm gì đó trước khi nó sinh. Đứa bé này không thể giữ. Còn chuyện công ty, con kiểm tra chưa? Tao nghe nói nó ký hợp đồng lớn, hoa hồng cả đống tiền, sao lại bảo công ty làm ăn không tốt? Có khi nào nó giấu tiền, định chuồn đi không?”

Tôn Lỗi thở dài:
“Con cũng nghi. Hôm qua con kiểm tra điện thoại Thanh lúc cô ấy ngủ, thấy tin nhắn từ sếp. Hợp đồng đó mang về năm triệu tệ hoa hồng. Nhưng Thanh không nói gì với con. Con… con sợ cô ấy đang tính toán gì đó.”

Tôi run rẩy, tay nắm chặt điện thoại. Tôn không chỉ phản bội tình cảm của tôi mà còn lục lọi điện thoại, nghi ngờ tôi? Tôi cố hít thở, tự nhủ phải bình tĩnh. Nhưng rồi, hình ảnh trên camera khiến tôi suýt đánh rơi điện thoại.

Bà Hương bước đến góc phòng, mở một ngăn kéo nhỏ trong tủ đồ trẻ em. Bà lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, chứa chất lỏng màu nâu sẫm, đưa cho Tôn Lỗi.
“Đây là thứ bà thím đưa. Chỉ cần vài giọt vào nước, nó sẽ không giữ được đứa bé. Làm sớm đi, trước khi quá muộn.”

Tôn cầm lọ, ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu:
“Con hiểu rồi, mẹ. Nhưng… phải cẩn thận, Thanh không ngốc đâu.”

Màn hình điện thoại tối đen khi tôi tắt camera. Tôi ngồi đó, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Chồng tôi, mẹ chồng tôi… họ đang âm mưu hại con tôi? Và tất cả chỉ vì đứa bé là con gái? Vì họ nghĩ tôi giấu tiền, phản bội gia đình?

Tôi xoa bụng, thì thầm với con:
“Mẹ sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì đi nữa.”

Tôi đứng dậy, lặng lẽ thu dọn vài món đồ cần thiết. Hợp đồng, hoa hồng, tất cả những gì tôi làm được, tôi sẽ dùng để bảo vệ con mình. Nhưng trước tiên, tôi cần một kế hoạch. Tôi không thể đối đầu trực tiếp, chưa phải lúc này. Tôi sẽ giả vờ như không biết gì, nhưng từ giờ, mọi bước đi của Tôn Lỗi và mẹ chồng, tôi sẽ theo dõi qua camera. Và khi thời cơ đến, tôi sẽ khiến họ trả giá.

Câu chuyện chưa kết thúc. Tôi sẽ viết tiếp câu chuyện của mình và con gái, bằng tất cả sức mạnh và sự thông minh mà tôi có.

ctv

Related Posts

Dưới cơn mưa tầm tã, hai ông bà già, không xu dính túi, lang thang trên đường phố lạnh lẽo, không biết đi đâu về đâu

Câu chuyện: Nợ nần và sự thật Phần 1: Hy sinh tất cả Ông bà Hùng, một cặp vợ chồng già sống tại một thị trấn nhỏ,…

Nam ơi, Phúc ơi, An ơi, sao các con lại ra đi một cách đ;au thương thế này…

 Chiều tháng Năm, trời oi nồng, tiếng ve râm ran vang vọng khắp lối làng. Cái làng nhỏ ven sông Hồng ngày ấy rộn rã trong niềm…

Đúng giờ trống đình điểm canh, tr-ẻ c;/on trong làng bỗng dưng thi nhau khóc, sáng hôm sau là cảnh tượng ch-ấn độ;/ng ở sân đình

Làng Vân có một truyền thống lạ: mỗi đêm đúng giờ trống đình điểm canh (3h sáng), làng sẽ lặng đi trong tĩnh mịch tuyệt đối –…

Một tháng sau, bà Lan phát hiện cả ba căn nhà – tài sản bà để lại cho các con – đã bị Hùng, Mai và Linh âm thầm sang tên cho họ

**Bí mật của bà Lan** Bà Lan, một người phụ nữ 70 tuổi, sống một mình trong căn nhà khang trang ở ngoại ô. Ba người con…

Điểm chung đáng buồn của 3 tài t:ử lừng lẫy đóng phim ‘Ván bài lật ngửa’, hiện tại quá x/ót x/a

Ván bài lật ngửa do Lê Hoàng Hoa đạo diễn, khắc họa rõ nét đề tài tình báo. Phim dài 8 tập (1982-1987) do Hãng phim Giải Phóng…

Dan/h tính 5 “thê thiế/p” của “thầy ông nội” Lê Tùng Vân Đúng là thua Vi Tiểu Bảo mỗi cái tên

An ninh được thắt chặt do phiên tòa xử kín, chỉ những người có giấy triệu tập mới được tham dự. Ảnh: TTXVN phát Phiên tòa được…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *