Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng…

Chiều muộn, ánh mặt trời rọi nghiêng trên bãi biển miền Trung, nhuộm vàng cả vùng cát trắng. Gió thổi lồng lộng, từng con sóng bạc đầu cuộn vào bờ. Linh – người vợ trẻ mới ngoài ba mươi – đứng lặng bên mép nước, tay ôm chặt di ảnh chồng, đầu vẫn còn quấn khăn tang trắng.

Phía sau cô, những người dân làng, đồng đội của anh, cùng các phóng viên, chính quyền và cả 5 gia đình có con được cứu đang lặng lẽ dõi theo.

Trần Văn Dũng, chồng Linh, là một bộ đội đặc công. Một tuần trước, trong chuyến về phép ngắn ngày, khi đang dắt con trai nhỏ đi dạo biển, anh nghe tiếng kêu thất thanh: “Cứu với! Trẻ con bị cuốn ra xa!”

Không chút do dự, anh lao xuống dòng nước dữ. Sóng mạnh, biển động. Từng đứa trẻ được anh lần lượt đưa vào bờ, đến đứa thứ năm, anh đã gần như kiệt sức. Một đợt sóng lớn ập đến, cuốn anh đi. Không ai thấy anh nổi lên nữa.

Lực lượng tìm kiếm đã nỗ lực suốt 6 ngày. Nhưng thứ người ta tìm thấy chỉ là đôi dép bộ đội, chiếc áo rằn ri và thẻ quân nhân kẹp trong túi áo…


Chiều nay, là buổi lễ truy điệu. Linh dẫn con ra bờ biển, nơi anh mất tích. Cô không khóc nữa. Cô nhìn biển, đôi mắt đỏ hoe, tay run run ôm di ảnh.

Đã tạo hình ảnh

Rồi cô gào lên giữa sóng gió:

Chồng ơi! Em và con vẫn đứng đây chờ anh về mà! Anh hứa sẽ chỉ đi 3 ngày thôi mà!”

Câu nói như xé nát không gian. Gió lặng đi trong một khoảnh khắc kỳ lạ.

Và đúng lúc đó… tất cả nín lặng.

Từ giữa biển xa, một dải nước tách ra một cách bất thường. Một bóng người trồi lên rồi chìm xuống — mặc bộ quân phục sờn bạc, tay vẫn duỗi về phía bờ như đang cố bơi lại.

Một người hét lên:
— “Kìa! Là anh Dũng! Trời ơi, là anh ấy!”

Nhưng khi lực lượng cứu hộ lao đến, chỉ còn lại… một chiếc mũ bộ đội trôi dạt vào tay Linh, còn ấm, còn mùi mặn mòi biển cả.

Linh bật khóc. Con trai cô níu lấy tay mẹ, khẽ hỏi:
— “Bố sắp về hả mẹ?”

Cô nghẹn ngào, nhìn trời:
— “Ừ… Bố đang trên đường về… trong tim mẹ con mình.”

Ngày hôm đó, biển lặng lạ thường. Những người có mặt đều nói: họ không chỉ tiễn một người lính, mà tiễn một anh hùng sống mãi trong lòng biển và nhân dân.

ctv

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *