Mộc – cô gái 26 tuổi, xinh xắn, thông minh và chững chạc. Sau ba năm yêu nhau, Mộc được Khánh – bạn trai hơn cô 3 tuổi – đưa về quê anh để ra mắt gia đình. Ngôi nhà ở vùng trung du miền Bắc có phần cũ kỹ nhưng khang trang, gia đình nhà trai lại tiếp đãi rất chu đáo. Khánh là người con duy nhất, nên mẹ anh quý Mộc lắm, vừa gặp đã gọi “con dâu” ngọt sớt.
Cơm nước xong xuôi, bà Liên – mẹ Khánh – mời Mộc lên nhà trên thắp hương tổ tiên. Bà bảo:
— Ở đây ai về làm dâu nhà này, việc đầu tiên là phải ra mắt người khuất mặt khuất mày. Tâm linh lắm con ạ.
Mộc gật đầu, theo bà bước lên gian thờ chính, lòng khấp khởi vì thấy gia đình Khánh chỉn chu, nền nếp. Trên bàn thờ là di ảnh hai người: một cụ ông tóc bạc – có lẽ là ông nội, và một người đàn ông trạc ba mươi, nét mặt nghiêm nghị, mặc quân phục cũ.
Nhưng vừa nhìn kỹ, Mộc chết sững. Mặt cắt không còn giọt máu.