Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là…
Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng:
“Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.”
Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy.
Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ:
“Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.”
Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối.

Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng:
“Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.”
Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra.
Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở.
Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra.
Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng…