Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ t:ái h:ôn. Cuộc hôn nhân đầu để lại trong tôi những vết sẹo không lành, cùng một đứa con gái bé bỏng tên An mà tôi thề sẽ bảo vệ suốt đời. Khi bước ra khỏi nhà chồng cũ, tôi đã nói với lòng: chỉ cần An lớn lên bình an, tôi chẳng cần gì thêm nữa.
Nhưng rồi, Thành đến. Anh kiên nhẫn, dịu dàng, chưa từng thúc ép tôi về bất cứ điều gì. Gặp An lần đầu, anh im lặng khá lâu rồi chỉ nói một câu: “Em bé này có ánh mắt giống em, nhưng buồn hơn nhiều.” Tôi đã khóc ngay hôm đó.
Thành là người đàn ông có trách nhiệm, lại sống rất tình cảm. Sau gần hai năm quen nhau, anh đề nghị cưới. Tôi lưỡng lự. Không phải vì anh, mà vì mẹ anh. Tôi sợ ánh mắt người mẹ nhìn con riêng của vợ – ánh mắt từng khiến tôi tổn thương những năm về trước.
“Mẹ anh khó tính, nhưng không khắt khe,” Thành trấn an, “Bà sống nguyên tắc, nhưng nếu ai thật lòng, bà sẽ nhận ra. Em đừng lo.”
Tôi mang theo An về ra mắt. Mẹ anh – bà Liên – không tỏ ra lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng quá niềm nở. Bà chỉ nhìn An rất lâu rồi quay sang tôi: “Cháu bé ngoan. Nhưng từ giờ, con cần cho nó học cách biết điều.” Tôi gật đầu, cười trừ, lòng thắt lại.
Đám cưới diễn ra giản dị. Tôi dọn về nhà chồng, mang theo An và cả những bất an trong lòng. Tôi xin làm việc từ xa để tiện chăm con, còn An học mẫu giáo gần nhà. Những ngày đầu, bà Liên không can thiệp gì, chỉ nhắc tôi dạy An lễ phép, gọn gàng. Tôi cố gắng làm mọi thứ thật chu đáo, sợ bà nghĩ tôi không xứng đáng làm vợ, làm mẹ.
Một ngày, tôi bị sốt cao, phải nằm li bì. Thành thì đi công tác gấp. Tôi đành nhờ bà Liên đưa đón An và giúp chăm con. Lúc ấy, lòng tôi rối bời, vừa lo sức khỏe mình, vừa lo An sẽ bị bà mắng. Nhưng không còn lựa chọn.
Hôm sau, khi tỉnh lại, tôi chợt nhớ ra căn phòng của An có gắn camera nhỏ – tôi lắp để tiện theo dõi khi làm việc. Tôi mở điện thoại, vào lại đoạn ghi hình chiều qua.
Trái tim tôi như ngh:ẹ:n lại.