Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hìn/h s/ự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo:
“Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.”
Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ.
Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ.

Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn.
Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi:
“Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.”
Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu:
“Xe bạn cũ để lại.”
Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt.
Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạ/nh sống lưng………