Đúng giờ trống đình điểm canh, tr-ẻ c;/on trong làng bỗng dưng thi nhau khóc, sáng hôm sau là cảnh tượng ch-ấn độ;/ng ở sân đình

Làng Vân có một truyền thống lạ: mỗi đêm đúng giờ trống đình điểm canh (3h sáng), làng sẽ lặng đi trong tĩnh mịch tuyệt đối – không tiếng gà gáy, không chó sủa, không ai bước chân ra khỏi cửa. Truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chẳng ai biết vì sao. Người già chỉ nói: “Giữ yên tĩnh cho hồn làng không giận.”

Đêm hôm đó, trời oi nồng lạ thường dù đang mùa lạnh. Đúng lúc trống đình dội lên ba tiếng “Cắc – cắc – cắc”, trẻ con trong làng bỗng khóc ré lên không lý do. Không phải một đứa, mà gần như nhà nào có trẻ cũng bị. Tiếng khóc ré, kéo dài suốt 15 phút, rồi… cùng lúc im bặt.

Dân làng đổ xô dậy trong hoang mang. Có người sợ quá chạy sang đình thắp hương, người thì ôm con khấn vái. Nhưng đêm đó trôi qua không ai lý giải được.

Đã tạo hình ảnh

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, tất cả đều đổ dồn về sân đình, nơi một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: Trên sân đình có một tấm chiếu cũ kỹ trải ra, bên trên là hàng loạt bức ảnh đen trắng của những người đã khuất trong làng – nhưng đặc biệt, tất cả họ đều mất cùng một năm: 1975.

Bên cạnh đó là một chiếc trống đình đã rách toạc mặt, dù đêm qua vẫn còn vang lên tiếng canh. Ai cũng tái mặt, nhưng chưa ai dám nói gì.

Bất ngờ lúc ấy, ông Tự – người già nhất làng, 96 tuổi – lảo đảo bước ra giữa sân đình, rồi bỗng hét toáng lên:

– “Tôi không giấu nữa! Là tôi… là tôi với bốn người khác chôn họ không kèn không trống! Năm đó lũ chúng tôi giấu xác dưới móng đình để xây lại lấy tiếng công đức!”

Cả làng chết lặng. Không ai tin vào tai mình.

Ông Tự run rẩy kể lại: Năm 1975, làng xây lại đình. Trong lúc tu sửa móng, một nhóm dân làng phát hiện mấy bộ hài cốt lạ, nghi là nạn nhân bị hại trong thời chiến. Để tránh điều tiếng và giữ tiếng thơm “đình mới dựng không có uế khí”, năm người đàn ông đã giấu chuyện đó, cho lấp đất, đổ móng đè lên. Không cúng, không khấn, không hương khói.

Nhưng kể từ năm đó, cứ đến giờ trống điểm canh, lại có người trong làng mất đột ngột. Đều là người liên quan đến nhóm năm người kia.

Giờ đây, chỉ còn ông Tự là sống sót cuối cùng, và ông tin, tiếng khóc đêm qua là tiếng đòi lại công bằng.

Tấm chiếu và loạt ảnh kia – chẳng ai biết ai để đó, nhưng mọi người đều biết: nó không phải ngẫu nhiên.

Cả làng lập đàn cúng, phá móng đình cũ, xây lại khu tưởng niệm nhỏ cạnh sân. Trẻ con không còn khóc ré đêm trống điểm canh. Nhưng từ đó, làng Vân không ai còn dám phá truyền thống – bởi giờ ai cũng biết hồn làng là gì: không phải ma, mà là lương tâm chưa từng yên.

ctv

Related Posts

Dưới cơn mưa tầm tã, hai ông bà già, không xu dính túi, lang thang trên đường phố lạnh lẽo, không biết đi đâu về đâu

Câu chuyện: Nợ nần và sự thật Phần 1: Hy sinh tất cả Ông bà Hùng, một cặp vợ chồng già sống tại một thị trấn nhỏ,…

Nam ơi, Phúc ơi, An ơi, sao các con lại ra đi một cách đ;au thương thế này…

 Chiều tháng Năm, trời oi nồng, tiếng ve râm ran vang vọng khắp lối làng. Cái làng nhỏ ven sông Hồng ngày ấy rộn rã trong niềm…

Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi: “Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?”

Mới đây, tôi vừa ký được một hợp đồng lớn trị giá hàng chục tỷ cho công ty. Hoa hồng  500 triệu là phần thưởng xứng đáng,…

Một tháng sau, bà Lan phát hiện cả ba căn nhà – tài sản bà để lại cho các con – đã bị Hùng, Mai và Linh âm thầm sang tên cho họ

**Bí mật của bà Lan** Bà Lan, một người phụ nữ 70 tuổi, sống một mình trong căn nhà khang trang ở ngoại ô. Ba người con…

Điểm chung đáng buồn của 3 tài t:ử lừng lẫy đóng phim ‘Ván bài lật ngửa’, hiện tại quá x/ót x/a

Ván bài lật ngửa do Lê Hoàng Hoa đạo diễn, khắc họa rõ nét đề tài tình báo. Phim dài 8 tập (1982-1987) do Hãng phim Giải Phóng…

Dan/h tính 5 “thê thiế/p” của “thầy ông nội” Lê Tùng Vân Đúng là thua Vi Tiểu Bảo mỗi cái tên

An ninh được thắt chặt do phiên tòa xử kín, chỉ những người có giấy triệu tập mới được tham dự. Ảnh: TTXVN phát Phiên tòa được…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *