Căn nhà nhỏ giữa làng đang chìm trong không khí ta;/ng thư;/ơng. Ngoài sân, từng cơn gió lạnh thổi qua hàng tre, tiếng kèn trống não nề vọng lên từ cuối xóm. Trong gian phòng chính, người thân quây quần quanh chiếc giường nơi đặt thi thể ông nội – người đàn ông trụ cột của gia đình, vừa trút hơi thở cuối cùng chưa đầy một ngày trước.
Gia đình đang tiến hành nghi lễ liệm xác. Mọi người mặc đồ tang, gương mặt ai cũng rầu rĩ. Bà nội lặng lẽ nắm lấy tay ông lần cuối, nước mắt lăn dài. Hai người con trai của ông, ru-n rẩ-y đặt nắp quan tài sang một bên, chuẩn bị cho khoảnh khắc vĩnh biệt.
Bỗng—
“Khụ… khục…”
Một tiếng thở mạnh vang lên. Lặng người. Tất cả sữ/ng s/ờ.
Ông nội… vừa thở?
Tiếng hé/t thất thanh vang lên từ người con gái lớn:
– “Ba… ba còn sống!!”

Cả nhà nháo nhào. Người đổ gục, người lùi lại, kẻ thì chạy ùa tới kiểm tra. Một cơn hỗn loạn bùng lên trong không gian vốn đã nặng trĩu.
Ngay lập tức, người nhà gọi bác sĩ đang trực ở trạm y tế xã. Chưa đầy 10 phút sau, bác sĩ và y tá có mặt. Một cuộc kiểm tra thần tốc được tiến hành ngay trên chiếc giường vốn định dùng làm nơi đưa ông đi chuyến cuối.
Bác sĩ nhìn vào máy đo sinh hiệu, ánh mắt bàng hoàng…