Ở làng Đông Hòa ai cũng nhớ chuyện của Thắm – cô gái mồ côi, ngoan ngoãn, xinh xắn nhất nhì làng. Mười năm trước, Thắm bất ngờ mang bầu. Không chồng. Không ai biết cha đứa trẻ là ai. Bị miệng đời giày xéo, cô bỏ làng đi trong một đêm mưa tầm tã, không một lời nhắn.
Người ta nói cô trốn lên thành phố, người bảo bị lừa rồi chửa hoang. Có người ác mồm còn bảo… nó không dám sống nổi với cái nhục ấy. Dù thế nào, cái tên Thắm cũng dần trở thành điều cấm kỵ, đặc biệt là với nhà ông Trưởng thôn Quang, bởi…
Mười năm trước, đúng cái năm Thắm bỏ đi, con trai duy nhất của ông Quang – Khánh – cũng vừa đi học xa.
Mười năm sau.
Ngày làng mở hội tưng bừng – đám cưới của Khánh, con trai ông trưởng thôn– là sự kiện lớn nhất làng năm nay.
Cô dâu là con gái chủ doanh nghiệp trên huyện. Hai họ rạng rỡ. Sân khấu dựng hoành tráng, rạp cưới trải dài cả trăm mét. Ai cũng trầm trồ: “Chả mấy chốc ông Quang lên chức nội.”
Tiệc cưới bắt đầu.
Nhưng đúng lúc rước dâu xong, tiệc đãi khách đang vào đoạn cao trào, một chiếc taxi cũ kỹ đỗ xịch ngay trước sân cưới.
Một người phụ nữ mặc áo nâu giản dị bước xuống, theo sau là một cậu bé chừng 10 tuổi, khuôn mặt giống Khánh như đúc.
Người đàn bà ấy… là Thắm.
Không ai kịp phản ứng, Thắm nắm tay cậu bé bước thẳng lên sân khấu, giật micro từ tay MC đang cười nói rôm rả.
– “Xin lỗi đã làm gián đoạn đám cưới. Nhưng tôi có chuyện… phải nói, ngay lúc này.”
Khắp khán phòng chết lặng.
Ánh mắt ông Quang trừng trừng. Khánh tái mặt.
Thắm ngẩng đầu, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng:
– “Tôi là Thắm. Người từng bỏ đi khỏi làng này 10 năm trước… Và đây là con trai tôi – cũng là con của anh Khánh.”
Cả sân khấu nổ tung như bom nổ chậm.
Bà mẹ chú rể ngất xỉu. Cô dâu đứng không vững.
Ông Quang đập bàn:
– “Cô ăn nói hồ đồ cái gì thế?!”
Thắm rút ra một tờ giấy xét nghiệm ADN, giơ thẳng trước mặt mọi người:
– “Đây là kết quả. Tôi không đòi cưới. Không đòi danh phận. Tôi chỉ muốn… con tôi được công nhận. Vì suốt 10 năm qua, nó không biết mặt cha. Và hôm nay, nó xứng đáng biết sự thật.”
Khánh run rẩy cầm tờ giấy. Ký ức của mười năm trước ùa về – mùa hè năm ấy, trước ngày lên thành phố, hắn từng lén lút với Thắm… Một lần duy nhất, nhưng không bao giờ nghĩ rằng… lại có hậu quả.
Không ai nói nên lời.
Không ai ngờ, đúng ngày hạnh phúc nhất đời một người – lại là ngày vỡ tung mọi bí mật.
Kết chuyện:
Đám cưới tan vỡ.
Gia đình ông Quang xấu hổ đến mức không ai dám bước chân ra khỏi nhà suốt cả tháng sau.
Còn Thắm?
Cô dẫn con trai về lại làng, sống trong căn nhà cũ kỹ bỏ hoang của mẹ năm xưa. Không oán trách. Không đòi hỏi.
Nhưng ai cũng biết, cuộc trở về của cô đã viết lại một chương hoàn toàn khác cho cả cái làng Đông Hòa.
Và lời cô nói trên sân khấu hôm ấy, vẫn ám ảnh mãi những kẻ từng quay lưng với một cô gái trẻ dám giữ lại đứa con của mình:
“Tôi không cần ai thương hại. Tôi chỉ cần con tôi biết sự thật… và ngẩng cao đầu sống như một con người có quyền được sinh ra.”