Tuấn – 35 tuổi, giám đốc chi nhánh công ty thương mại; vợ tên Mai – giáo viên tiểu học, hiền lành, tảo tần.
Tuấn bề ngoài là người đàn ông mẫu mực, nhưng sau vài năm cưới vợ, anh lén lút ngoại tình với cô nhân viên mới tên Linh, trẻ trung, sắc sảo. Trong một chuyến công tác 3 ngày tại Đà Nẵng, Tuấn đi cùng Linh, nói dối vợ là họp quan trọng. Đêm đầu tiên ở khách sạn, anh tắt nguồn điện thoại, đắm mình trong hơi men và da thịt nhân tình.
Đêm ấy, tại quê nhà…
Mai – vợ anh – đi chợ về giữa trời mưa tầm tã. Trên đường về, chiếc xe máy của chị bị một chiếc ô tô tải tông trực diện tại ngã tư. Người dân gọi xe cứu thương, nhưng chị không qua khỏi, mất trên đường đến bệnh viện.
Lúc xảy ra tai nạn, Mai gọi cho chồng hơn 100 cuộc, kèm theo những dòng tin nhắn:
“Anh ơi… em sợ lắm…”
“Nếu em có chuyện gì, chăm sóc con nhé…”
“Em không giận anh đâu…”
Tin nhắn cuối cùng, gửi lúc 23h47:
“Mai yêu anh. Tạm biệt…”
Sáng hôm sau…
Tuấn tỉnh dậy, thấy điện thoại sáng đèn, hơn 150 cuộc gọi nhỡ, đầy tin nhắn từ người thân. Khi đọc đến dòng cuối cùng từ vợ, tay anh rung lên, buông rơi cả điện thoại, lòng như bị bóp nghẹt.
Anh lập tức bắt chuyến bay sớm nhất về quê. Trên đường, những lời Mai nhắn như cứa vào tim. Anh hối hận, nghẹn ngào, chỉ mong đó là một nhầm lẫn.
Về đến đầu ngõ…
Tuấn thấy cả xóm đang túa ra đường, có người đang khóc, có người hô lớn:
“Mọi người giúp che nắng, mau mang bàn thờ ra! Sắp tới giờ rồi!”
Anh hoảng loạn chạy vào. Trước cổng, di ảnh của vợ đã được đặt trên bàn thờ, trước sân nhà đầy người cúng viếng. Đứa con trai 6 tuổi đứng nép vào bà ngoại, nước mắt giàn giụa:
“Ba ơi… sao mẹ không dậy…”
Anh gục ngã, không tin nổi vào mắt mình. Người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, người vẫn còn nhắn “yêu anh” chưa đầy 12 tiếng trước… giờ chỉ còn lại bức di ảnh đen trắng.
Nhưng đó chưa phải là điều cuối cùng…
Một người hàng xóm kéo tay anh, chỉ vào bức thư tay trên bàn:
“Trước khi mất, vợ anh nhờ tôi gửi cái này cho anh…”
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài dòng:
“Nếu một ngày em không còn, hãy nhớ: Em từng biết anh có người khác, nhưng em chọn tha thứ… Vì em vẫn mong, một ngày nào đó, anh quay về làm người chồng – người cha đúng nghĩa. Em đi trước. Anh sống sao cho con không phải xấu hổ.”
– Mai.
Từ sau cái chết của vợ, Tuấn từ chức, giải tán mối quan hệ sai trái, dành trọn thời gian nuôi con và làm thiện nguyện. Mỗi ngày giỗ Mai, anh đều mang hoa trắng đến mộ, tự tay dọn cỏ, và lặng lẽ đọc lại những tin nhắn cuối cùng – như một bản án lương tâm không bao giờ xóa được.