Chiều hè năm ấy, trời đổ nắng như đổ l;ửa. Ngôi nhà nhỏ lụp xụp bên triền đê của vợ chồng anh Hòa, chị Luyến vốn dĩ đã chật chội, nóng hầm hập, giờ lại càng oi bức đến n;ghẹt thở. Gia đình nghèo, tài sản quý nhất mà họ có là bốn đứa con ngoan ngoãn: Thu – cô con gái lớn 14 tuổi, Mai – em gái thứ hai 12 tuổi, Lan – em thứ ba 10 tuổi, và cậu út mới 4 tuổi, tên Bi.
Hôm ấy, chị Luyến còn đang loay hoay chắp vá mái nhà d;;ột bằng mảnh bạt cũ, anh Hòa đi làm phụ hồ tận đầu làng chưa về. Bốn chị em rủ nhau ra sông tắm cho mát, như thói quen mỗi khi hè đến.
Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ vang vọng cả khúc sông quê. Bi được chị Thu cõng trên lưng lội ra gần bờ, nơi nước chỉ ngập ngang đầu gối. Nhưng trong một thoáng bất cẩn, Bi nhảy khỏi lưng chị, hí hửng chạy nhảy rồi bất ngờ t;;rượt chân xuống một hố nước sâu gần bến. Dòng nước mùa hè sau trận mưa rào hôm trước trở nên đục ngầu và cuộn xiết, cuốn cậu bé nhỏ xíu đi trước ánh mắt h;oảng l;oạn của ba chị gái.
Thu, Mai và Lan gào lên, rồi không nghĩ ngợi gì lao mình xuống dòng nước dữ. Những bàn tay nhỏ bé cố nắm lấy cánh tay bé xíu của em trai nhưng vô vọng. Dòng nước lạnh lẽo, mạnh như quật ngã tất cả. Mãi đến khi người làng nghe tiếng la hét và chạy tới, cả ba chị em đã được vớt lên trong tình trạng kiệt sức. Còn Bi – cậu út bé bỏng – thì đã chìm sâu vào lòng sông lạnh lẽo.
Đám t;ang diễn ra trong buổi chiều âm u, trời xám xịt như chia buồn cùng gia đình nhỏ ấy.
Quan tài bé xíu đặt giữa căn nhà r;ách n;át, nơi mái lá vẫn còn chưa được vá xong. Chị Luyến khóc không thành tiếng, đôi mắt đỏ mọng, khàn đặc, cứ gọi tên con mãi không thôi. Anh Hòa, người đàn ông từng quen chịu đựng đ;au đ;ớn trong im lặng, giờ cũng quỳ s;ụp bên linh cữu con trai, đấm vào ngực mình mà gào: “Bố xin lỗi con… Bố nghèo quá… không giữ nổi con!”
Hàng xóm lặng lẽ đứng chật cả sân nhà. Không ai cầm được nước mắt khi thấy ba chị gái ngồi bên em trai, gục đầu lên quan tài nhỏ, nghẹn ngào:
“Em ơi, tha cho chị… Chị không giữ được em…”
Tiếng trống tang não nề vang lên giữa buổi chiều buồn u ám. Hương khói quyện vào hơi thở của từng người, như dập dềnh trong những giọt nước mắt chưa kịp khô. Đôi dép nhựa bé xíu của Bi được đặt cạnh di ảnh, vẫn còn dính đất cát sau lần chạy nhảy cuối cùng.
Từ đó, khúc sông quê như mang nỗi u s;ầu không nguôi.
Người ta bảo, mỗi khi chiều xuống, bên bờ sông lại nghe tiếng trẻ con gọi nhau í ới… nhưng không ai còn dám đến gần nơi ấy nữa.
Và ngôi nhà dột nát kia, từ hôm đó mãi mãi thiếu đi tiếng cười ngây thơ của cậu bé bốn tuổi – người con út, người em trai duy nhất, đã ra đi trong vòng tay bất lực của ba người chị yêu thương nhất đời.