Bé gái 6 tuổi gặp một bạn giống 1 người thân ở trường, mẹ t;ái mặt khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm A;DN…

Đã tạo hình ảnh

“Tôi thương bé Linh như con ruột. Nếu không xét nghiệm… tôi chẳng bao giờ nghĩ có điều gì khác.”

Ở vùng ven huyện Bình Chánh, TP.HCM, gia đình chị Hà sống một cuộc đời bình dị và ấm áp. Chị Hà là nhân viên văn phòng, chồng chị – anh Nam – làm tài xế giao hàng. Họ có hai người con gái: chị cả là bé My, năm nay đã 15 tuổi, và cô em út là bé Ngọc, năm nay vừa tròn 6 tuổi – ngoan ngoãn, hiền lành, là niềm vui nhỏ mỗi ngày của cả nhà.

Khi Ngọc bắt đầu vào lớp Lá tại trường mầm non Ánh Dương – ngôi trường nổi tiếng có chất lượng tốt trong khu vực – chị Hà cảm thấy an tâm phần nào. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến một buổi chiều khi chị Hà đến trường đón con.

Trong lúc đứng chờ bé Ngọc, ánh mắt chị bỗng dừng lại ở một bé gái đang chơi trong sân trường. Cô bé có mái tóc dày, đôi mắt sáng và một nụ cười đặc biệt — rất quen thuộc. Càng nhìn, chị Hà càng cảm thấy rùng mình: bé gái ấy giống hệt con gái lớn của chị – bé My – hồi nhỏ.

Chị bước lại gần hơn, ngắm kỹ hơn — khuôn miệng, sống mũi, ánh mắt ấy… chính là hình ảnh của My năm lên sáu. Không thể là trùng hợp đơn thuần.

Ngay lúc đó, cô giáo chủ nhiệm – cô Thảo – đi ngang qua, nhận thấy vẻ mặt lạ lẫm của chị Hà, liền hỏi:

– “Chị Hà… chị biết bé Linh à?”

Chị Hà giật mình:

– “Bé nào cô?”

– “Bé Linh, học cùng lớp với bé Ngọc. Nãy chị nhìn bé hoài nên em tưởng là quen…”

Chị Hà cười gượng, nhưng đầu óc quay cuồng:

– “Dạ… nhìn bé thấy quen quen…”

Tối hôm đó, chị Hà không thể chợp mắt. Hình ảnh bé Linh cứ hiện lên trong đầu – sao lại giống con gái ruột của chị đến thế? Mà rõ ràng, Ngọc mới là đứa bé mà chị sinh ra cách đây 6 năm… hay không?

Một ngày sau, chị chủ động tìm gặp cô giáo Thảo, hỏi kỹ về bé Linh. Cô giáo kể: bé Linh hiền, ít nói, học chung lớp với Ngọc từ đầu năm, có mẹ tên là Lan – một phụ nữ trầm tính, hay tự đi đón con, ít giao tiếp với phụ huynh khác.

Sự tò mò ngày càng lớn. Một buổi chiều, khi bé Linh chạy ra sân cùng Ngọc, chị Hà nhìn bé thật kỹ – rồi lặng lẽ lấy điện thoại, mở lại những tấm hình cũ của My hồi nhỏ. Không sai vào đâu được. Giống nhau đến rợn người.

Lần này, chị Hà không còn có thể ngó lơ cảm giác kỳ lạ trong tim. Chị bắt chuyện với chị Lan, mẹ của bé Linh.

– “Chào chị… Em là mẹ bé Ngọc. Bé Linh dễ thương quá… mà em nói thiệt, nhìn bé giống hệt con gái lớn của em hồi nhỏ. Y như đúc.”

Chị Lan cười, hơi ngại:

– “Thiệt vậy hả chị? Cũng có người nói bé Linh không giống em hay ba nó lắm, nhưng em cứ nghĩ chắc là do gen trội…”

Họ trò chuyện lâu hơn. Và rồi một loạt chi tiết khiến cả hai bắt đầu lo lắng:

– Cả hai bé cùng sinh ngày 5/5/2019
– Cùng bệnh viện tư ở TP.HCM
– Cùng sinh buổi sáng
– Không ai sinh đôi
– Và… bé Linh không giống ba mẹ

Trở về nhà, chị Hà kể lại với em gái mình – chính là người đã cùng chị chăm bé Ngọc trong những ngày đầu sau sinh. Em gái chị sững người:

– “Chị nhớ không? Hôm đó bệnh viện đông lắm… Lúc họ bế con tới cũng chẳng ai xác minh gì kỹ…”

Một ý nghĩ đáng sợ dội thẳng vào đầu chị Hà: “Liệu có khi nào… con mình đã bị trao nhầm?”

Vài ngày sau, chị Hà gọi cho chị Lan:

– “Chị ơi… em biết chuyện này nhạy cảm, nhưng em không thể ngừng nghĩ tới chuyện… có thể hai bé bị trao nhầm ở bệnh viện…”

Chị Lan lặng người, rồi thở dài:

– “Thật ra… em cũng từng có lúc nghi ngờ. Bé Linh… càng lớn càng không giống ai trong nhà.”

…Nhưng rồi, nỗi băn khoăn trong lòng chị Hà không dứt. Dù mọi chuyện diễn ra bình thường, mỗi lần nhìn bé Linh, chị lại thấy tim mình khựng lại. Gương mặt, ánh mắt, nụ cười ấy… sao giống My đến thế?

Chị Lan cũng không giấu được sự trăn trở. Một đêm, sau khi con ngủ, chị nhắn tin cho chị Hà:

“Hay… mình làm xét nghiệm ADN, chị nhé? Không phải vì nghi ngờ… mà để cả hai cùng yên tâm.”

Chị Hà đọc tin nhắn, thấy tim nghẹn lại. Nhưng rồi, chị cũng gõ từng chữ:

“Em cũng đang nghĩ vậy…”

Vài ngày sau, họ đưa hai bé đến một trung tâm xét nghiệm uy tín trong thành phố. Các mẫu được lấy một cách kín đáo, nhẹ nhàng – hai đứa trẻ chỉ tưởng là “kiểm tra sức khoẻ bình thường”.

Cả hai người mẹ không nói với chồng – chỉ bảo rằng “đợi kết quả rồi hãy nói”. Đó là một tuần dài nhất mà họ từng trải qua. Không ai nói gì nhiều, nhưng đều trằn trọc, đầy lo âu. Nếu đúng là nhầm lẫn thật thì sao? Làm sao có thể quay ngược lại sáu năm trời yêu thương, chăm sóc?

Và rồi, kết quả được trả về trong phong bì dán kín.

Chị Hà là người mở phong bì trước. Tay chị run lên, nước mắt bất giác trào ra khi đọc dòng chữ đầu tiên:

“Nguyễn Mai Ngọc và Nguyễn Thị Hà: Quan hệ mẹ – con sinh học.”

Còn chị Lan, chỉ kịp nhìn thấy kết quả tương tự cho bé Linh, đã ngồi phịch xuống ghế, thở phào như trút cả một tảng đá trong lòng:

“Linh là con em thật… Em mừng quá chị ơi…”

Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, bật khóc – không phải vì mất mát, mà vì nhẹ nhõm. Chị Hà nắm chặt tay chị Lan:

– “Không nhầm. Cảm ơn trời đất… Nhưng thật ra, nếu có nhầm… chắc em cũng không nỡ buông con mình…”

Chị Lan gật đầu, mắt đỏ hoe:

– “Em cũng vậy… Nhưng giờ thì mình có thể nhẹ lòng rồi.”

Từ giây phút ấy, mối quan hệ giữa hai người mẹ càng thêm bền chặt. Không còn nỗi hoài nghi nào ngăn cách, chỉ còn lại sự đồng cảm sâu sắc – thứ tình cảm chỉ những người mẹ mới hiểu.

Từ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN – khẳng định không hề có sự nhầm lẫn nào – cả chị Hà và chị Lan như trút được gánh nặng. Những nghi ngờ từng âm ỉ trong lòng được xóa tan. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là: từ sự lo lắng ban đầu, họ đã tìm thấy một tình bạn – chân thành, giản dị và ấm áp.

Hai gia đình dần trở nên thân thiết. Cuối tuần, khi anh Nam không phải giao hàng, cả nhà lại ghé nhà chị Lan chơi. Khi thì tụ tập nấu ăn, khi thì cùng nhau đưa bọn trẻ ra công viên, sở thú, hay chỉ đơn giản là ngồi nhâm nhi ly trà chiều, trò chuyện về việc học của con, giá rau ngoài chợ, hay chuyện đời thường.

Anh Tuấn – chồng chị Lan – và anh Nam cũng hợp nhau lạ kỳ. Hễ gặp là kéo nhau ra coi bóng đá, sửa xe máy, hoặc phụ nhau cưa vài thanh gỗ để làm kệ sách cho con. “Tình ba thông gia hụt” – họ hay trêu nhau như thế.

Hai bé Linh và Ngọc thì khỏi nói. Dù không phải chị em ruột, nhưng thân nhau như hình với bóng. Đi học chung lớp, chơi chung nhóm, sinh nhật tổ chức chung, thậm chí có lần bé Linh còn viết trong bài văn lớp 1: “Con có một chị gái tên My, một em gái tên Ngọc, và một mẹ thứ hai là mẹ Hà.”

Chị Hà đọc xong bài văn, ôm bé Linh vào lòng mà nghẹn ngào:

– “Con đúng là món quà đặc biệt của mẹ Ngọc nữa.”

Chị Lan chỉ cười, lau nước mắt:

– “Nhờ ngày xưa chị nhìn bé Linh thấy ‘quen quen’, tụi mình mới gặp được nhau.”

Mỗi dịp Tết đến, hai gia đình lại ghé nhà nhau chúc Tết. Trẻ con háo hức lì xì, người lớn lì xì bằng… nụ cười và sự tin cậy. Mỗi năm một cái bánh chưng chung, một cành mai chung, và cả những lời chúc cũng dần trở nên thân tình như người một nhà.

Dù không có sự nhầm lẫn nào, nhưng chính cuộc gặp gỡ “cứ ngỡ là định mệnh” ấy đã mở ra một tình thân mới – không phải bằng máu mủ, mà bằng lòng người.

Một ngày, bé Ngọc hỏi chị Hà:

– “Mẹ ơi, mẹ Lan là bạn mẹ hả?”

Chị Hà xoa đầu con:

– “Ừ, là bạn rất đặc biệt. Nhờ con và Linh, mẹ mới có người bạn này.”

Ngọc gật gù:

– “Vậy con với Linh cũng là bạn rất đặc biệt luôn.”

Và đúng như thế thật.

ctv

Related Posts

Cô gái không chồng mà chử;/a bỏ làng đi đã 10 năm nay bỗng quay trở về vào ngày cưới của con trai ông trưởng thôn

Ở làng Đông Hòa ai cũng nhớ chuyện của Thắm – cô gái mồ côi, ngoan ngoãn, xinh xắn nhất nhì làng. Mười năm trước, Thắm bất…

Tôi không nghe rõ, chỉ thấy bà d;úi vào tay ông ta một túi gì đó rồi quay lưng rảo bước về như không có gì xảy ra

Tôi về làm dâu ở miền quê cách thành phố hơn trăm cây số. Gia đình chồng sống giản dị, vợ chồng tôi ở chung với bố…

Bà cụ m-ất ngay trong giấc ngủ giữa đêm, nhưng khi khâ;/m liệ-m, ai chạm vào cũng thấy lạnh buốt

Bà cụ mất trong giấc ngủ yên lành giữa đêm, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi xuống đất sau mùa gió chướng. Cả nhà đều nghĩ…

Bỗng hôm đó, 1 đám người xă-m tr;/ổ đến sân nhà bà, tuyên bố 1 câu khiến bà ng;/ất ngay tại chỗ

Góc chợ Cây Gạo, người ta đã quen với hình ảnh bà Lựu mù, đầu quấn khăn đen, tay lần gậy tre, ngày nào cũng lọ mọ…

Mẹ mất sớm, 2 chị em tôi phải sống chung với dì gh/ẻ. Sáng nào đợi bố đi làm, bà ta cũng cho 2 chị em 1 quả trứng, để rồi …..

Mẹ mất sớm, hai chị em tôi phải sống chung với dì ghẻ. Sáng nào đợi bố đi làm, bà ta cũng cho mỗi đứa một quả…

Vừa về làm dâu đã phát hiện nhà chồng n-ợ 13 tỷ, tôi còn bị m-ắng ‘kh-oe c-ủa’ vì không cho v-ay tiền…

Ngày My tốt nghiệp đại học, cô đã có trong tay một tài khoản tiết kiệm kha khá, vài mảnh đất vùng ven Hà Nội và cả…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *