Ông Bảy – người thợ rèn già nhất làng – q-ua đờ-i ở tu;/ổi 87. Sinh thời, ông sống c-ô độ-c, không con cháu, chẳng mấy khi giao tiếp, nhưng dân làng vẫn kính trọng vì ông từng là người duy nhất trong vùng rèn được loại d/ao “đánh một lần, dùng cả đời”.
T/ang lễ ông Bảy đơn sơ, chỉ có vài người họ hàng xa và dân làng phụ lo hậu sự. Điều kỳ lạ bắt đầu từ lúc chuẩn bị khiêng quan tài ra đồng.
Quan tài làm bằng gỗ mít – loại gỗ nhẹ, thơm, được đặt đóng từ trước. Thế nhưng khi đến giờ khiêng đi, sáu thanh niên trai tráng trong làng phải gồng mình mới nhấc nổi. Họ thở dốc, mặt đỏ bừng, nhưng cố gắng không thắc mắc vì không ai muốn “nói xui” trong đám tan-g.
Tuy nhiên, càng đi, chiếc quan tài càng nặng đến mức không thể chịu nổi. Mỗi bước như có ai đó níu lại, chân như cắm xuống đất. Họ đổi người, nghỉ giữa đường, vẫn không đỡ.

Một anh trong nhóm – Toàn, thợ hồ – vừa thở vừa nói:
“Tôi nói thật, như vác cả cái tủ sắt nặng cả trăm ký chứ không phải xác một ông già đâu…”
Dân làng ban đầu còn nghĩ do trời nóng, người yếu. Nhưng rồi mọi ánh mắt bắt đầu nhìn nhau, lo lắng, nhất là khi người thứ 6 vừa thay vào thì m-/áu cam chảy ròng ròng không rõ lý do.
Đến khúc rẽ vào nghĩa trang, cả nhóm đồng loạt dừng lại, mặt tái mét, thở không nổi nữa. Một người họ hàng run giọng đề nghị:
“Hay… hay mình mở nắp ra xem… coi có gì lạ không?”
Mọi người ngần ngại, nhưng rồi cũng đồng ý. Nắp quan tài được hé mở — và tất cả đồng loạt lùi lại trong hoảng loạn… không thể ngờ được…