Mười năm trước, tôi mới chỉ là một đứa bé 8 t;/uổi, đứng ru;/n r//ẩy trước cánh cổng biệt thự lớn, không hiểu vì sao mẹ lại lé/n dẫn tôi tới đó vào lúc gần nửa đêm. Bà không nói gì nhiều, chỉ dúi vào tay tôi một túi bánh mì khô, lau vội nước mắt, rồi dặn:
“Ngoan… sống tốt. Mẹ làm thế này là vì con.”
Rồi bà chạy đi. Không quay đầu.
Tôi đứng đó cả đêm. Đói, khát, hoảng loạn. Nhưng may mắn thay, người chủ nhà – một quý bà trung niên – đã đưa tôi vào. Bà nhận nuôi tôi như con, dạy dỗ tôi, cho tôi đi học. Không chỉ có tri thức, tôi còn có tình thương – điều tôi chưa từng thực sự có trước đây.
Tôi cố gắng học giỏi, kiếm học bổng, và sau này gây dựng được một công ty riêng ở tuổi 24. Tôi không trở về làng. Không một lời nhắn. Cho đến hôm nay.

Ngày tôi về, họ hàng tổ chức tiệc rình rang. Mẹ tôi – giờ là một người phụ nữ gầy gò, quần áo bạc màu, tóc điểm sương – đứng lặng trước cổng làng khi chiếc xe sang dừng lại. Tôi mở cửa bước ra. Bà nhận ra tôi ngay, ánh mắt bà ngập nước, run rẩy:
“Con… là con thật sao?”
Tôi mỉm cười nhạt. Không ôm. Không gọi mẹ.
“Lên xe.”
Tôi không ghé nhà. Không vào tiệc. Không chào họ hàng.
Chiếc xe chạy thẳng đến nghĩa địa.
Bà run lên khi tôi dừng xe trước một ngôi mộ cũ kỹ, không tên, chỉ có một bó hoa khô úa. Tôi bước tới, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, rồi quay lại nhìn bà – người phụ nữ từng bỏ rơi tôi như một món đồ dư thừa.
“Bà còn nhớ bé gái 5 tuổi tên là Hoa không?”
Bà cứng người.
Tôi chỉ tay vào bia nói người nằm trong đó chính là..