Cả nhà đang tập trung ăn giỗ 49 ngày mẹ vợ, đứa cháu bỗng chỉ vào cậu con con rể ngoan hiền rồi nói “chú này làm bà s-ư/ng bụng”, cả nhà tá/n lo-/ạn điề/u t;ra thì ối dồi ôi…
Hùng cưới vợ được 3 năm, sống trong đại gia đình bên vợ gồm bố vợ, hai cô em vợ, các cháu, và người mẹ vợ mới mất cách đây 49 ngày. Ai trong họ tộc cũng đều khen Hùng:
“Rể gì đâu mà tử tế, hiền lành, lễ phép, việc gì cũng xông vào làm, còn lo cho cả nhà không thua gì con ruột.”
Ngày giỗ 49 ngày mẹ vợ, đại gia đình quây quần đông đủ. Cỗ bàn nghiêm túc, bát đũa lách cách. Đang lúc mọi người chắp tay khấn vái, đứa cháu gái 5 tuổi – con của em vợ út – bỗng chỉ tay vào Hùng rồi hồn nhiên nói một câu khiến cả mâm ch;/ết lặng:
“Chú này làm bà s;/ưng bụng.”
Không khí trong phòng đóng băng trong 3 giây.
Rồi… vỡ oà như bo;/m nổ.
“Cái gì? Con bé nói gì đấy?”
“S;/ưng bụng? Ý là sao? Con bé học ở đâu ra cái câu đấy??”
Một vài người cố cười xòa “trẻ con nói linh tinh”, nhưng gương mặt ông ngoại bé biến sắc. Một người cô vợ đột nhiên gằn giọng:
“Không có lửa sao có khói? Đứa nhỏ mới 5 tu;/ổi biết gì mà b-ịa? Nó phải nhìn thấy hay nghe thấy gì đó mới nói vậy!”
Bắt đầu từ đó, một loạt câu chuyện cũ r-ò r/ỉ bị lật lại.
Nhiều người xì xào rằng mẹ vợ – vốn mất vì “đột quỵ” – trước đó từng ở nhà riêng 1 mình suốt 3 tháng vì “muốn tịnh tâm”. Hùng là người duy nhất thường xuyên mang đồ ăn tới.
“Ngày nào nó cũng qua, bảo chăm sóc như con trai. Nhưng… người ngoài thì thấy họ đóng cửa cả buổi…”
Cao trào lên đến đỉnh khi bác sĩ bệnh viện nơi mẹ vợ mất liên hệ với gia đình vì có thắc mắc hồ sơ. Báo cáo khám nghi;/ệm t-/ử th-/i cho biết: Bà không m;/ất vì đột quỵ mà là vì…