1. Ông lão bán chuối cuối chợ
Suốt hai mươi năm, người dân khu chợ nhỏ ở thị xã Yên Trường đã quá quen với hình ảnh ông Năm lưng còng, gánh hai sọt chuối già vàng ruộm, ngồi lọt thỏm ở cuối chợ – nơi mà người ta ít khi ghé tới.
Ông ít nói, ngày nào cũng đúng 5 giờ sáng có mặt, bày chuối ra tấm bạt cũ. Chuối ông bán không rẻ, lại chẳng bao giờ vội vã bán hết. Có hôm, người ta thấy ông ngồi đến tận chiều vẫn chưa xong một nải.
Ai cũng nghĩ ông nghèo. Có người thương, mua giúp. Có người khó hiểu, chê ông lạc hậu. Có người đồn rằng ông sống lay lắt, vợ mất sớm, con cái không có. Ông chỉ cười hiền, chẳng giải thích.
2. Ngày chiếc túi đỏ rơi ra
Hôm đó, trời mưa. Một cô gái trẻ trượt chân trước sạp của ông. Ông vội buông gánh để đỡ cô dậy. Trong lúc đó, từ giữa sọt chuối bọc lá, một chiếc túi vải đỏ cũ kỹ rơi ra, bung mở… khiến nhiều người xung quanh sửng sốt.
Bên trong là từng cọc tiền mệnh giá lớn, được buộc gọn gàng. Một xấp sổ tiết kiệm ngân hàng. Và… một tập giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, toàn là đất mặt đường và vị trí trung tâm thị xã.
Cô gái hét lên:
– Trời ơi… ông là… đại gia à?
Người dân kéo tới, nhìn mà choáng váng. Ông Năm thì thở dài, lặng lẽ nhặt từng thứ cất lại.
3. Sự thật sau gánh chuối
Hôm đó, lần đầu tiên ông ngồi xuống và kể:
– Hồi xưa, ông là chủ một vựa chuối lớn, xuất khẩu luôn. Nhưng sau vụ tai nạn, vợ mất, con trai duy nhất của ông bị tổn thương não, trí tuệ như đứa trẻ lên 5.
– Ông bán hết cơ sở, về quê sống. Con không thích ai lạ, chỉ thích ăn chuối do ông trồng, và mỗi ngày được theo ông ra chợ ngồi nhìn người qua lại.
– Ông gánh chuối không phải để kiếm sống, mà vì đó là liệu pháp tinh thần duy nhất giữ con ông bình tĩnh, vui vẻ.
– Còn chiếc túi đỏ? Đó là số tiền ông để dành, phòng khi ông chết, vẫn có người nuôi được con trai ông thêm vài năm nữa.