Cả làng xôn xao, thậm chí thành phố nhỏ cũng rì rầm bàn tán suốt cả tuần khi nghe tin: anh Cương – chàng trai 26 tuổi, khỏe mạnh, đẹp trai, làm thợ cơ khí – cưới vợ… 65 tuổi.
Không ai tin vào mắt mình. Dù đám cưới được tổ chức đơn giản, không rình rang, nhưng vẫn thu hút hàng trăm người hiếu kỳ đến xem tận mắt. Người thì chụp ảnh, người livestream, người thì thầm to nhỏ:
– Thằng Cương này tham tiền chứ gì! Bà kia nghe nói có mấy căn nhà cho thuê.
– Cái kiểu này là ăn sung mặc sướng rồi ngồi chờ “hưởng thừa kế” đây mà.
– Nhìn bà già kia mà cưới hỏi gì nổi, khéo người ta đóng phim dở hơi!
Cương không nói gì. Cô dâu Thu thì chỉ mỉm cười dịu dàng, gương mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt rất đỗi hiền hậu. Trong bộ áo dài màu mận chín, bà Thu nắm tay chú rể rất chặt khi bước vào hội trường nhỏ.
Khi tiệc cưới diễn ra, MC mời cô dâu chú rể lên phát biểu. Ai cũng nghĩ Cương sẽ nói vài câu khách sáo cho xong. Nhưng Cương đã đứng dậy, cầm micro, giọng trầm xuống:
– Tôi biết nhiều người nghĩ tôi cưới vì tiền. Nhưng hôm nay, trước tất cả mọi người, tôi muốn kể một câu chuyện… về người phụ nữ này.
Cả hội trường lặng đi.
– 20 năm trước, tôi là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi ở cổng chùa. Lạnh cóng, đói khát, không ai dám bế vì nghĩ tôi bị bệnh. Chính bà – lúc ấy đã là một cô giáo về hưu – đã đem tôi về nuôi, không một đồng trợ cấp. Bà đặt tên tôi là “Cương” – mong tôi mạnh mẽ. Bà nuôi tôi bằng tiền dạy thêm, bằng việc nấu cơm thuê cho xưởng gần nhà, và bằng tất cả tình yêu của một người mẹ.
Giọng Cương nghẹn lại. Hằng trăm người im phăng phắc.
– Khi tôi lớn lên, tôi từng bị bạn bè trêu chọc vì không có cha mẹ ruột. Chính bà đã ôm tôi, nói: “Không có máu mủ thì sao? Mẹ chọn con bằng trái tim.” Bà chưa bao giờ lấy chồng, chưa có con, cả đời chỉ lo cho tôi…
– Năm ngoái, tôi xin phép bà cho tôi được làm điều điên rồ nhất: đăng ký kết hôn với bà. Không phải để làm vợ chồng theo nghĩa thông thường. Mà để bà có danh nghĩa là người thân hợp pháp của tôi. Để sau này bà bệnh, tôi được chăm sóc bà trong bệnh viện, được ký giấy, được bảo lãnh, được… là con trên danh nghĩa – khi pháp luật không cho phép tôi nhận bà làm mẹ nuôi chính thức.
Cương cúi đầu.
– Hôm nay là ngày tôi cưới mẹ tôi. Theo cách của tôi. Người duy nhất tôi nợ cả cuộc đời.
Không ai nói gì. Một vài người rớm nước mắt. Có người bỏ điện thoại xuống, ngượng ngùng xóa đoạn livestream vừa đăng kèm dòng bình luận “hám tiền”.
Bà Thu nhẹ nhàng nắm lấy tay Cương, gật đầu. Không phải là một cuộc hôn nhân lãng mạn. Mà là một sự hiến dâng, tri ân, và một tình yêu vượt lên mọi định nghĩa thông thường.