Trời hôm ấy nắng nhẹ, nhưng trong lòng tôi thì như có giông bão. Sau ba năm gồng gánh một cuộc hôn nhân đầy rạn nứt, cuối cùng tôi cũng buông tay. Chúng tôi ra khỏi phòng xử án mà chẳng ai nói với ai một lời. Anh bước nhanh, như thể sợ tôi níu kéo. Còn tôi, từng bước như đi trên lớp gạch vụn, lạnh lẽo và đầy vỡ vụn.
Vừa ra đến cổng tòa án, tôi còn đang loay hoay tìm xe, thì bất ngờ thấy anh chạy vội về phía một người phụ nữ đang đứng đợi sẵn. Cô ta mặc chiếc váy đỏ rực, son môi cùng màu. Không chút ngần ngại, anh dang rộng tay ôm chầm lấy cô ta như đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đời.
Họ cười. Một nụ cười rạng rỡ, không một chút e dè, không một chút giấu giếm.
Tôi đứng chết lặng, cổ họng nghẹn ứ, không phải vì ghen mà vì đau.
Thì ra, người thứ ba vẫn luôn tồn tại. Tôi không mù, chỉ là tôi cố nhắm mắt. Không ngờ, vừa ký xong tờ giấy ly hôn, anh ta đã vội vàng chứng minh cho tôi thấy lý do thật sự anh muốn buông.
Cô ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt không che giấu vẻ đắc thắng. Tôi mím môi, nuốt nghẹn vào trong. Không phải tôi không thể khóc, chỉ là tôi không muốn khóc trước mặt họ.
Tôi quay đi, gió bỗng thổi qua nhẹ nhàng. Một chiếc lá vàng rơi xuống, như đánh dấu cho sự kết thúc của một chương cũ.
Tôi đi về phía ngược lại. Không phải chạy trốn, mà là bắt đầu lại.
Có lẽ, hôm nay là ngày tôi được tự do.