Bà Hồng – vợ ông Hùng – mất vì bạo bệnh, để lại ông ngơ ngẩn trong căn nhà rộng thênh thang giữa vùng quê yên ả. Gần 40 năm chung sống, bà là người tằn tiện, chăm lo từng bữa ăn, từng luống rau. Cái chết của bà khiến xóm làng xót thương, còn ông Hùng thì… chỉ khóc đúng một ngày.
Chưa đầy 8 tháng sau, dân làng xôn xao khi thấy ông đưa về hai cô gái trẻ, ăn mặc thời thượng, son phấn lòe loẹt, nói giọng thành phố. Một cô tên Ngọc – giới thiệu làm spa, cô còn lại là Trân – bảo từng học thời trang nhưng “bỏ ngang vì buồn”.
“Họ lên chăm sóc tôi… cho đỡ buồn!” – ông Hùng nói với hàng xóm, giọng lơ lửng như mây khói.
Từ ngày hai cô về, căn nhà trở nên ồn ào. Nhạc sàn mở suốt sáng chiều, mùi nước hoa trộn lẫn với tiếng cười khanh khách. Ông Hùng như trẻ lại, đi đâu cũng áo sơ mi, tóc vuốt keo bóng lộn, tay cầm điện thoại đời mới, khoe “tôi cũng phải sống cho mình chứ!”.
Ba tháng sau, mọi thứ vỡ lở.
Hôm đó, ông thức dậy thì nhà cửa trống trơn. Hai cô gái biến mất cùng chiếc két sắt, chiếc xe máy SH, và sổ đỏ mảnh đất lớn nhất ông có. Đáng nói nhất: cái bàn thờ bà Hồng đã bị dẹp sang một bên từ bao giờ, thay vào đó là bức tranh thêu chữ “Phát tài phát lộc”.
Ông Hùng hốt hoảng báo công an, nhưng quá muộn. Mọi giấy tờ sang tên đều có chữ ký ông – ông ký trong những đêm rượu vang và lời đường mật “cho dễ làm ăn”.
Khi các con ông từ thành phố về, họ nhìn ông bằng ánh mắt vừa giận vừa thương. Cô con gái cả chỉ nói một câu rồi im lặng:
“Ba tiếc tiền thì không sao… chứ tiếc mẹ, tiếc nghĩa vợ chồng thì giờ có mua cũng không lấy lại được nữa đâu.”
Hôm sau, ông Hùng lặng lẽ dựng lại bàn thờ vợ. Tấm ảnh bà Hồng vẫn cười hiền, ánh mắt như xuyên qua mọi phù hoa giả tạo mà ông từng mê muội.
Trong căn nhà rộng thênh thang, giờ chỉ còn lại tiếng gió và một ông già tóc bạc, ngồi thắp hương với ánh mắt đục ngầu nước mắt. Ông thì thầm như xin lỗi, nhưng không biết là với ai – với vợ, với con, hay chính bản thân mình.