Vk không chịu được nghèo khó nên đã sang theo một người đàn ông Trung Quố::c, bỏ mặc 3 đứa con gái khi chúng còn quá nhỏ…để rồi

Mùa đông năm ấy, làng ven biển xôn xao khi có người nói thấy một người đàn bà lạ đứng tần ngần trước căn nhà cũ kỹ nằm sát mép biển. Mái tóc bà đã điểm bạc, chiếc áo khoác dày không che giấu nổi dáng người gầy guộc, khắc khổ. Bà là Vân – người phụ nữ từng bỏ chồng, bỏ con, rời quê sang Trung Quốc theo một người đàn ông lạ. Bà đi vào một đêm mưa tầm tã, để lại ba đứa con gái thơ dại, đứa lớn nhất mới lên tám.

Không ai hiểu hết lý do bà đi, chỉ biết năm ấy nhà nghèo, đói ăn quanh năm, chồng bà thì bệnh triền miên. Bà lặng lẽ biến mất, như chưa từng tồn tại.

Hai mươi năm sau, bà quay về.

Căn nhà cũ không còn ai ở. Người chồng xưa mất từ lâu vì bệnh. Ba đứa con gái giờ mỗi người một phương. Bé Mai – con gái lớn – giờ là bác sĩ ở thành phố, chuyên mổ tim cho trẻ em nghèo. Cô bé từng ôm hai em khóc thét bên mâm cơm chỉ có nước mắm và cơm cháy. Bé Hạnh – con thứ – mở một cửa hàng kinh doanh thực phẩm sạch, nuôi chồng bệnh và hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Còn Út Linh – bé nhất – ngày xưa mới bốn tuổi khi mẹ đi, giờ đã là giảng viên đại học, độc lập và mạnh mẽ.

Họ lớn lên trong tủi nhục, từng bị bạn bè trêu chọc là “con không mẹ”, từng ăn xin củ khoai thừa ngoài chợ. Nhưng họ đã nắm tay nhau mà đi tiếp, vượt qua tất cả.

Hôm ấy, bà Vân đứng trước cổng nhà của Mai – đứa con gái cả – tay run run cầm túi quà nhỏ: vài gói bánh, mấy củ sâm khô, vài món quà quê. Bà không biết mở lời thế nào khi đứa con gái mở cổng, sững người.

“Mẹ…” – bà nói, như một tiếng gió thổi qua cổ họng.

Mai đứng đó, bất động. Trong mắt cô thoáng lên hàng vạn cảm xúc: giận dữ, đau đớn, và rồi… bình thản.

“Mẹ vào đi.” – cô nói. “Hai đứa em con cũng sắp tới.”

Căn nhà ấm dần. Nồi chè đậu đỏ sôi lục bục. Những câu chuyện cũ được nhắc lại, nước mắt rơi xuống bàn gỗ đã mòn. Không ai oán trách. Không ai nặng lời.

Mai chậm rãi nói:
“Mẹ có thể ở lại. Tụi con không cần mẹ xin lỗi. Chỉ cần mẹ sống phần đời còn lại cho thanh thản.”

Bà Vân gục đầu, khóc như một đứa trẻ. Bà đã đánh đổi một đời để tìm một ngày quay về, và may mắn thay, bà đã không trở về quá muộn.

Related Posts

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home for lunch…

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…Emily…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay beside him, and what happened next stunned us all…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay…

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced. She said, “One of you is my dad, and I have 3 days to find him before they put me in foster care.” Jack, president of the Iron Demons, slowly stood up.

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced….

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives. When I got sick, they didn’t visit. When my wife died, they didn’t call—just asked my lawyer if I was dead so they could claim the money.

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives….

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared me for the day I saw myself standing on the street outside my father’s birthday party.

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *