Về nhà sau khi a;/n tá/ng cho chồng trẻ, vợ thấy ảnh th;/ờ trên bàn vong liên tục bị nghiêng lệch sang 1 bên dù dù đã kê rất chắc, họ hàng tá hỏa gọi một thầy cúng tới kiểm tra, vừa nhìn thầy đã phán cả nhà phải ra m;ộ gấp…
Cả làng không ai không thương cho số phận của Hạnh – người phụ nữ mới 26 t;/uổi mà đã khoác khăn ta;/ng chồng. Chồng cô, Hoàng, hơn cô 2 tuổi, là thợ xây, hiền lành, chăm chỉ, chẳng bệ-nh t-ật gì mà đột nhiên ng;ã qu/ỵ tại công trình rồi mất ngay trên đường đi cấp cứu.
Gia đình bối rối, không kịp giám định gì, chỉ kịp tổ chức an táng gọn trong 2 ngày theo phong tục. Hạnh như cái bóng – không nước mắt, không than khóc. Có lẽ vì nỗi đau quá đ/ột ngộ/t.
Tối ngày thứ ba sau khi a-n tá-ng, khi Hạnh lên b-à/n th/ờ chồng t-hắp h;/ương, cô giật mình thấy ảnh thờ bị nghi/êng hẳn sang một bên. Nghĩ gió, cô chỉnh lại. Nhưng chỉ vài tiếng sau, lại nghiêng. Lần này, dù cô kê chèn rất chặt, khi sáng ra… tấm ảnh vẫn lệch đúng hướng cũ: chệch sang trái, cúi nhẹ về phía trước – như cúi đầu nhìn xuống.
Cô rợ/n người. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó.
Sáng hôm sau, họ hàng lên thắ;/p hư/ơng thì chính mắt họ thấy: tấm ảnh đang thẳng tự nhiên… từ từ nghiêng xuống trước mặt mọi người.
Cả nhà bắt đầu ho-ang ma/ng. Cuối cùng, dì của Hạnh vốn có quen một ông thầy c;/úng có tiếng ở vùng ven thị xã, bèn vội vã mời ông đến.
Vừa bước vào cửa, chưa kịp nghe kể lể, ông thầy đã khựng lại, mắt nhìn thẳng vào bàn thờ, trầm giọng:
“Không ổn. Phải ra mộ… ngay. Lập tức.”
Họ b;à/ng h;oà/ng, nhưng cũng cuống cuồng làm theo.
Chỉ vài tiếng sau, giữa trưa nắng, họ kéo nhau ra m/ộ của Hoàng. Ngay khi bước tới, ông thầy quỳ xuống đất, lẩm bẩm khấn rồi sờ tay lên phần đất mới lấp. Chỉ một phút sau, ông tái mặt quay sang nhìn Hạnh lắp bắp nó