Vàng đang ở đỉnh 110 triệu một cây.
Tôi không ngủ được. Nằm trằn trọc suốt đêm, đầu óc chỉ toàn là những con số.
Cha mẹ mất đã gần 5 năm. Căn nhà cũ ở quê để lại, cùng một két sắt – trong đó là 50 cây vàng cha tôi tích cóp cả đời. Khi còn sống, ông bà bảo:
“Của để dành cho các con. Sau này chia nhau, đứa nào khó khăn thì lấy ra mà sống.”
Tôi rời quê từ sớm, tha phương lập nghiệp. Cuộc sống thành phố chật vật, vợ chồng tôi vừa mở một tiệm sửa xe nhỏ, cần vốn xoay vòng. Nhìn giá vàng leo thang từng ngày, tôi thấy đây là cơ hội. Gọi cho chị gái – chị cả – người đang giữ két vàng ở quê, tôi nói nhẹ nhàng:
– Chị ơi, em nghĩ nên bán chỗ vàng cha mẹ để lại. Chia đôi, mỗi người 25 cây. Giờ giá đang cao, mình mà chậm sẽ uổng lắm.
Ở đầu dây bên kia, chị im lặng một lúc. Tôi tưởng chị đang tính toán.
Nhưng rồi, giọng chị vang lên – lạnh tanh, gằn từng chữ:
– Tao là chị cả. Tất cả là của tao. Mày không có phần.
Tôi chết lặng.
– Chị… chị nói gì vậy? Cha mẹ nói rõ ràng là chia cho các con. Em là con út, em cũng có phần. Chị giữ giùm thôi mà…
– Giữ giùm? – Chị bật cười, tiếng cười như giễu cợt. – Tao nuôi cha mẹ mười mấy năm trời, lo từ viên thuốc đến miếng cơm. Mày đi học rồi lấy vợ, sống ở thành phố, có về đỡ tao ngày nào không? Giờ đòi chia? Có giỏi thì đi kiện!
Tôi nghẹn họng, không tin được tai mình.
Bao nhiêu năm, tôi vẫn nghĩ chị gái là người hiểu chuyện, thương em. Nhưng giờ đây, lời nói của chị như một nhát dao thọc thẳng vào ký ức tuổi thơ tôi – nơi có hai chị em từng ngủ chung giường, giành nhau từng viên kẹo.
Tôi đã tưởng tình máu mủ là điều bất biến. Tôi đã nghĩ, của cải cha mẹ để lại là sợi dây cuối cùng gắn kết anh em. Nhưng không… chỉ là ảo tưởng.
Hóa ra, tiền có thể đong được lòng người. Và vàng – dù ròng đến mấy – cũng không sáng bằng một chữ “nghĩa”.
Tôi cúp máy, lòng nặng trĩu. Không phải vì 25 cây vàng tôi không còn, mà vì người chị tôi từng thương kính… đã không còn nữa.