Từng bị h;;ọ hàng nói là “n;;gu” nên mới nhận 3 đứa trả mồ côi là con nuôi…để rồi 30 năm

Ngày ấy, cả xóm đều biết cô Liên là người phụ nữ hiếm muộn. Đã ngoài ba mươi, chồng bỏ đi biệt xứ, cô ở vậy, không tái giá. Một mình cày cuốc, làm thuê, ai thuê gì làm nấy.

Rồi một ngày nọ, cô bỗng nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi không cùng huyết thống. Một đứa thì tím tái, còn ẵm ngửa ngoài chợ; đứa thứ hai bị bỏ rơi ở gốc cây; đứa lớn nhất – năm tuổi – thì lang thang ngoài bến xe. Cả xóm xôn xao. Người lắc đầu, người thì thầm. Nhưng lời cay nghiệt nhất lại đến từ chính họ hàng: “Khôn không lo, đi ôm nợ vào thân.” “Thứ đàn bà không chồng, lại còn nuôi con thiên hạ. Ngu thế là cùng!”

“Rồi coi, ba đứa nó lớn lên chả đứa nào ra gì, có khi quay lại phản cô thì khổ gấp trăm lần.” Cô Liên không cãi. Cô chỉ cúi đầu, im lặng. Rồi đi làm. Sáng sớm, cô gánh nước thuê. Trưa nắng, cô bưng bê quán cơm. Tối đến, cô về, tắm rửa cho ba đứa nhỏ, kể cho chúng nghe truyện cổ tích bằng giọng ấm áp nhất trần gian.

“Mẹ ơi, mai con được lên bảng vàng!”

Ba đứa trẻ lớn lên trong căn nhà tuềnh toàng có cái cửa gỗ gãy bản lề. Nhưng căn nhà ấy ấm. Bởi nơi đó có bàn tay người đàn bà “ngu” biết dạy trẻ bằng tình thương, bằng đạo lý, bằng cả nắm cơm chan nước mắt.

Chúng học giỏi – không ai hiểu nổi tại sao. Có lẽ vì muốn làm cô vui, có lẽ vì khi đói khổ, người ta nắm lấy tri thức như nắm lấy cọng rơm cuối cùng để không bị chìm.

Thằng cả học đến lớp 12 thì đỗ đại học Y, ngành ngoại khoa. Thằng hai theo nội khoa, thằng út chọn y học cổ truyền. Cả ba đều đỗ, cùng một năm. Hàng xóm trầm trồ, còn họ hàng… sững sờ.

Khi được hỏi ai là mẹ ruột, cả ba chỉ vào người đàn bà tóc bạc, tay chai sạn, đang nép bên cửa:

“Mẹ tụi con là cô Liên. Không sinh ra tụi con, nhưng dạy tụi con làm người.”

30 năm sau…

Căn nhà lụp xụp ngày nào giờ đã thành ngôi nhà nhỏ khang trang, vườn trồng rau sạch, có giàn thiên lý rủ bóng. Mỗi cuối tuần, ba người đàn ông trong áo blouse trắng vẫn về quê, người xách trái cây, người cắt tóc cho mẹ, người bóp chân mẹ mỗi tối.

Cô Liên già rồi, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Cô hay ngồi dưới hiên, mỉm cười nhìn lũ trẻ con trong xóm chơi đùa, như nhớ lại thời ba đứa con cô cũng lấm lem như vậy.

Và rồi, một ngày nọ, họ hàng kéo đến. Người từng gọi cô là “ngu” năm xưa, giờ ăn mặc chỉn chu, tay xách quà, miệng cười giả lả.
• “Cô Liên ơi, dạo này khỏe hông?”
• “Thằng út tôi thi hoài không vô được đại học. Hay là mấy đứa con cô xem giúp cháu nó, chỉ dạy thêm chút?”
• “Bác bị đau thận, mấy đứa con cô làm bác sĩ, coi giới thiệu bác vô chỗ tốt tốt khám nghen?” Cô Liên rót trà, rót xong lại thổi cho nguội. Nhìn họ, cô không giận, cũng không cười. Chỉ chậm rãi nói: “Hồi tôi ‘ngu’ – tôi nuôi ba đứa trẻ mồ côi. Giờ tôi ‘ngu’ vẫn được ba đứa con yêu thương, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ. Còn thông minh mà để máu mủ ruột rà phải hổ thẹn, thì… thông minh để làm gì?” Không ai đáp được. Chén trà nguội dần, gió cũng nhẹ đi. Nhưng câu nói ấy thì còn ấm rất lâu trong lòng ba đứa con – những người biết rõ: trên đời, có những cái “ngu” cao quý hơn mọi bằng cấp, danh phận.

Related Posts

Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng không ngờ rằng chỉ 3 tháng sau công an tới tận nhà để thông báo quyết định bẽ bàng…

Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng…

49 ngày bà cụ m-ất con cháu xúm vào ngồi giữa nhà lớn để cắt trù/ng ta-ng, nào ngờ thầy cún-g vừa thắp nén nh-ang thì lửa bốc ch;/áy đùng đùng

Cụ Bảy – người phụ nữ sống thọ nhất làng – qua đời ở tuổi 94, để lại gần chục con cháu. Bà cụ hiền lành, sống…

Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối….

Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng quê ven sông Lam, nơi lũ trẻ con vẫn chơi thả diều mỗi chiều và người già thong…

Đ:𝐨̛̃ đ:𝐞̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐛𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐬:𝐚̉𝐧 𝐫:𝐮𝐧 𝐫:𝐚̂̉𝐲 𝐤𝐡𝐢 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐛:𝐢́ 𝐦:𝐚̣̂𝐭 đ𝐨̣̂:𝐧𝐠 𝐭𝐫:𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮…

Bệnh viện tỉnh, một đêm mưa tầm tã. Tiếng còi xe cứu thương x: é t: oạc màn mưa, vang vọng trong khu cấp cứu. Bác sĩ…

Hà Nộι H;ãι Hù;пg: Vụ Mẹ CҺồпg – Nàпg Dȃu Và TҺι;TҺe Bιết Nóι Sau NҺà

Tại một con ngõ nhỏ yên bình trên phố Xuân Diệu, quận Tây Hồ, Hà Nội, nơi những ngôi biệt thự cổ kính hòa quyện với nhịp…

2 năm trời vợ chồng tôi không có c;o;n, bỗng 1 ngày tôi phát hiện thứ khung:khiep bên trong cốc chè đậu đỏ chị dâu mua cho mỗi ngày

2 năm trời vợ chồng tôi không có c;o;n, bỗng 1 ngày tôi phát hiện thứ khung:khiep bên trong cốc chè đậu đỏ chị dâu mua cho…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *