Tôi về làm dâu ở miền quê cách thành phố hơn trăm cây số. Gia đình chồng sống giản dị, vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Mẹ chồng tôi ít nói, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khó đoán. Một chiều, chồng tôi đi vắng, bố chồng thì ra ngoài làng họp.

Tôi mang thúng rau ra sau vườn rửa. Khi đang xách nước lên, tôi bỗng thấy mẹ chồng luồn qua bụi tre sau nhà, đi thẳng ra cánh ruộng ngô phía cuối vườn.
Tò mò, tôi lặng lẽ bám theo. Qua khe những cây ngô cao lút đầu, tôi ch//ết s//ững khi thấy mẹ chồng đang nói chuyện th/ân m/ật với một người đàn ông lạ, dáng gầy gò, đội nón rộng vành. Tôi không nghe rõ, chỉ thấy bà dúi vào tay ông ta một túi gì đó rồi quay lưng rảo bước về như không có gì xảy ra.
Tôi run lẩy bẩy. Không biết chuyện gì, nhưng bản năng mách bảo tôi: đó không phải chuyện tầm thường. Tối hôm đó, tôi lén kể lại mọi chuyện cho chồng nghe, anh im lặng một lúc lâu rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt tối sầm:
– Em có chắc là em thấy đúng không?
Tôi gật đầu, tim đập dồn dập. Chồng tôi không nói thêm gì, chỉ bảo:
– Đừng nói với ai khác. Anh sẽ nói chuyện với bố.
Tôi không ngủ được, linh cảm có gì đó không ổn.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì thấy nhà vắng tanh. Gọi mãi không thấy ai. Chạy ra vườn sau thì giật bắn mình khi thấy…