Tối nào bố chồng cũng gọi con dâu gó:a chồng vào phò//ng nói chuyện, đến ngày cô tái giá, anh cả nhà chồng mới lật ra sự thật bẽ bàng suốt nhiều năm, không ai có thể ngờ rằng…

Tôi lấy chồng khi vừa tròn 24 tuổi. Chồng tôi – Dũng – là con thứ trong một gia đình ba anh em trai. Anh hiền lành, ít nói, làm công nhân kỹ thuật trong một xưởng chế tạo máy. Chúng tôi sống chung với gia đình chồng – một nếp nhà cổ, chật hẹp nhưng có vẻ ấm cúng.

Chỉ một năm sau, Dũng mất vì tai nạn lao động.

Tôi không có con, chẳng còn ràng buộc nào ngoài tấm lòng với người đã khuất. Nhiều người khuyên tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, sống lại cuộc đời mình. Nhưng tôi ở lại. Có lẽ vì thương bố mẹ chồng già yếu, vì nghĩ nghĩa tình còn quan trọng hơn cả tự do.

Và từ đó, bắt đầu những buổi tối kỳ lạ.

Tối nào bố chồng cũng gọi tôi vào phòng. Ban đầu là để trò chuyện. Vài lời an ủi, kể chuyện xưa. Rồi ngày qua ngày, tôi dần thấy điều gì đó không ổn.

Ánh mắt ông… có gì đó không giống như một người cha.
Lời nói ông… bắt đầu trơn tru, bóng gió, lắm lúc khiến tôi rùng mình.
Nhưng ông không làm gì vượt quá giới hạn. Chỉ nói. Chỉ ngồi gần. Chỉ nhìn chằm chằm.

Tôi từng định bỏ đi, nhưng lại không có bằng chứng gì để nói với ai. Mẹ chồng bị tai biến, nằm một chỗ. Anh cả thì bận rộn, chỉ về vào cuối tuần. Em út thì đang học xa.

Tôi lặng im, chịu đựng. Bốn năm.

Cho đến một ngày, tôi quyết định tái giá. Một người bạn cũ trở về, chân thành, tử tế, và ngỏ lời với tôi.

Tin tôi sắp tái hôn lan ra trong nhà. Bố chồng tái mặt, nổi giận vô cớ, nói tôi vô ơn, “chưa hết tang chồng đã nghĩ chuyện đi bước nữa”.

Tối hôm đó, ông lại gọi tôi vào phòng. Nhưng lần này, tôi không đi. Tôi chỉ đứng ngoài cửa, cứng giọng:

“Tôi sắp đi lấy chồng. Từ nay, tôi không còn nghĩa vụ ở lại đây nữa.”

Ông im lặng.

Ba ngày sau, trong bữa cơm gia đình, anh cả bất ngờ đứng dậy, đặt một chiếc USB lên bàn:

“Trước khi em dâu đi, em cần biết sự thật. Và bố, con nghĩ đã đến lúc bố nên nói.”

Mọi người sững sờ. Tôi thì chết lặng. Trong USB là những đoạn ghi âm từ chiếc máy anh cả bí mật đặt trong phòng ông – từ hơn một năm trước.

Từng lời nói ỡm ờ, từng câu bóng gió, từng âm thanh nhỏ nhất… đều rõ mồn một.

Anh cả nhìn bố, cay đắng nói:

“Con biết từ lâu. Nhưng con chờ… chờ đến khi Hương muốn rời đi. Bởi nếu con nói sớm, bố sẽ chối, và mọi chuyện sẽ thành cơn ác mộng dài hơn nữa.”

Bố chồng không nói được lời nào. Mẹ chồng nước mắt chảy dài, không rõ vì đau, vì nhục hay vì hối hận.

Tôi cúi đầu, cảm ơn anh cả. Rồi xách vali rời khỏi căn nhà đã từng là nơi tôi gửi cả tuổi xuân.


Không ai có thể ngờ, người mà tôi từng kính trọng như cha, lại là người khiến tôi sống trong sợ hãi suốt nhiều năm trời.
Và càng không ngờ, người anh chồng ít nói, lặng lẽ ấy… lại là người âm thầm bảo vệ tôi đến tận phút cuối.

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *