Tôi lấy chồng khi vừa tròn 24 tuổi. Chồng tôi – Dũng – là con thứ trong một gia đình ba anh em trai. Anh hiền lành, ít nói, làm công nhân kỹ thuật trong một xưởng chế tạo máy. Chúng tôi sống chung với gia đình chồng – một nếp nhà cổ, chật hẹp nhưng có vẻ ấm cúng.
Chỉ một năm sau, Dũng mất vì tai nạn lao động.
Tôi không có con, chẳng còn ràng buộc nào ngoài tấm lòng với người đã khuất. Nhiều người khuyên tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, sống lại cuộc đời mình. Nhưng tôi ở lại. Có lẽ vì thương bố mẹ chồng già yếu, vì nghĩ nghĩa tình còn quan trọng hơn cả tự do.
Và từ đó, bắt đầu những buổi tối kỳ lạ.
Tối nào bố chồng cũng gọi tôi vào phòng. Ban đầu là để trò chuyện. Vài lời an ủi, kể chuyện xưa. Rồi ngày qua ngày, tôi dần thấy điều gì đó không ổn.
Ánh mắt ông… có gì đó không giống như một người cha.
Lời nói ông… bắt đầu trơn tru, bóng gió, lắm lúc khiến tôi rùng mình.
Nhưng ông không làm gì vượt quá giới hạn. Chỉ nói. Chỉ ngồi gần. Chỉ nhìn chằm chằm.
Tôi từng định bỏ đi, nhưng lại không có bằng chứng gì để nói với ai. Mẹ chồng bị tai biến, nằm một chỗ. Anh cả thì bận rộn, chỉ về vào cuối tuần. Em út thì đang học xa.
Tôi lặng im, chịu đựng. Bốn năm.
Cho đến một ngày, tôi quyết định tái giá. Một người bạn cũ trở về, chân thành, tử tế, và ngỏ lời với tôi.
Tin tôi sắp tái hôn lan ra trong nhà. Bố chồng tái mặt, nổi giận vô cớ, nói tôi vô ơn, “chưa hết tang chồng đã nghĩ chuyện đi bước nữa”.
Tối hôm đó, ông lại gọi tôi vào phòng. Nhưng lần này, tôi không đi. Tôi chỉ đứng ngoài cửa, cứng giọng:
“Tôi sắp đi lấy chồng. Từ nay, tôi không còn nghĩa vụ ở lại đây nữa.”
Ông im lặng.
Ba ngày sau, trong bữa cơm gia đình, anh cả bất ngờ đứng dậy, đặt một chiếc USB lên bàn:
“Trước khi em dâu đi, em cần biết sự thật. Và bố, con nghĩ đã đến lúc bố nên nói.”
Mọi người sững sờ. Tôi thì chết lặng. Trong USB là những đoạn ghi âm từ chiếc máy anh cả bí mật đặt trong phòng ông – từ hơn một năm trước.
Từng lời nói ỡm ờ, từng câu bóng gió, từng âm thanh nhỏ nhất… đều rõ mồn một.
Anh cả nhìn bố, cay đắng nói:
“Con biết từ lâu. Nhưng con chờ… chờ đến khi Hương muốn rời đi. Bởi nếu con nói sớm, bố sẽ chối, và mọi chuyện sẽ thành cơn ác mộng dài hơn nữa.”
Bố chồng không nói được lời nào. Mẹ chồng nước mắt chảy dài, không rõ vì đau, vì nhục hay vì hối hận.
Tôi cúi đầu, cảm ơn anh cả. Rồi xách vali rời khỏi căn nhà đã từng là nơi tôi gửi cả tuổi xuân.
Không ai có thể ngờ, người mà tôi từng kính trọng như cha, lại là người khiến tôi sống trong sợ hãi suốt nhiều năm trời.
Và càng không ngờ, người anh chồng ít nói, lặng lẽ ấy… lại là người âm thầm bảo vệ tôi đến tận phút cuối.