“Tôi hối hận vô cùng khi trao hết tài sản cho hai con trai gồm 3 sổ đỏ và 1 tỷ tiền mặt, còn con gái thì chẳng được gì…”

“Tôi hối hận vô cùng khi trao hết tài sản cho hai con trai gồm 3 sổ đỏ và 1 tỷ tiền mặt, còn con gái thì chẳng được gì…”
Tôi năm nay đã ngoài bảy mươi. Vợ mấ//t sớm, một mình tôi gà trống nuôi ba con. Tôi không giàu sang gì, chỉ là một người nông dân quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Thế nhưng nhờ chăm chỉ tích góp, đến lúc nghỉ ngơi tôi cũng có được ba miếng đất ở quê và một ít tiền tiết kiệm, tổng cộng khoảng 1 tỷ đồng.
Tôi có hai con trai, Tùng và Quân, và một cô con gái út tên Mai. Cả ba đứa đều đã trưởng thành, có gia đình riêng. Trong lòng tôi lúc nào cũng mong anh em hòa thuận, đùm bọc nhau. Nhưng có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu
.
Năm tôi bước sang tuổi 68, sức khỏe đã bắt đầu yếu. Tôi nghĩ mình cũng “gần đất xa trời” rồi, nên muốn chia tài sản rõ ràng, tránh cảnh các con tranh giành sau này. Tôi làm giấy tặng cho Tùng hai miếng đất, Quân một miếng và mỗi đứa 500 triệu tiền mặt. Tôi nghĩ con gái lấy chồng rồi, sau này cũng dựa vào nhà chồng, nên chỉ cho con bé 20 triệu gọi là “vốn cưới”.
Mai không nói gì. Nó chỉ lặng lẽ cầm tiền, cúi đầu cảm ơn tôi.
Còn hai thằng con trai, từ ngày giao nhà đất cho đến nay, chúng không hề hỏi thăm, không gọi điện, không một đồng thuốc thang.
Tôi tưởng mình đã quen với sự vô tâm đó, cho đến hôm vô tình nghe được cuộc gọi của chúng với Mai.
Qua cánh cửa khép hờ, giọng Tùng vang lên đầy phách lối: “Nó là con thì phải chăm, chẳng lẽ lại bắt tụi anh rảnh đâu mà lo ba suốt ngày? Tụi anh còn phải làm việc lớn!
Giọng Quân cười khẩy: Ờ, chứ không lẽ con gái gả đi rồi mà cũng không tròn đạo hiếu? Tụi tao cũng có gia đình riêng, không ai hơi đâu mà nuôi người già.
Tôi không giận vì chúng không nuôi tôi. Tôi giận vì sự ngạo nghễ, sự coi nhẹ tình thân máu mủ. Còn Mai… chỉ nhẹ nhàng đáp lại: Vậy thì thôi, các anh cứ lo việc lớn. Em chăm ba, cũng là tâm em thấy yên.
Tối hôm đó, tôi nằm trằ/n trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi luật sư riêng để quyết định lại một việc khiến 2 ông con trai trở tay ko kịp

Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi luật sư riêng – người bạn cũ tôi tin tưởng – đến căn trọ nhỏ. Tôi yêu cầu sửa toàn bộ nội dung di chúc.

Một miếng đất mặt tiền trị giá hơn 3 tỷ, tôi quyết định bán đi. Tiền đó tôi gửi tiết kiệm để lo thuốc thang, dưỡng già những năm cuối đời.

Một miếng còn lại, tôi để lại cho Mai – để nó bán đi, mua căn nhà đàng hoàng mà sống với chồng con, đỡ cảnh thuê mướn tạm bợ.Còn miếng đất thứ ba, tôi hiến tặng cho địa phương xây dựng nhà thờ họ – ghi nhớ gốc gác tổ tiên, cũng để đời sau nhớ mà làm người cho tử tế.

Tùng và Quân – mỗi đứa 500 triệu. Vậy là đủ. Đừng mong chờ gì thêm từ người cha mà các con từng coi là “gánh nặng”. Sau khi biết chuyện 2 người con trai đến tìm gặp ba để xin lại đất nhưng tôi chỉ mỉm cười, rót chén trà, rồi nhìn hai đứa con trai trưởng thành mà lòng bình thản đến lạ vì quyết định sửa lại di chúc..

Tùng là người lên tiếng trước, giọng khàn khàn nhưng cố giữ bình tĩnh:

“Ba à… tụi con sai rồi. Trước kia tụi con quá vô tâm. Con biết ba buồn, nhưng giờ về với tụi con nha ba, nhà con còn phòng trống, vợ con cũng nói sẽ chăm sóc ba tử tế…”

Quân chen vào, giọng vội hơn:

“Hay về nhà con cũng được. Đừng ở cái chỗ chật hẹp này nữa. Mình là một nhà mà ba…”

Tôi nhìn hai đứa, cả hai người đàn ông giờ đã có nhà, có xe, có cuộc sống đủ đầy, từng nghĩ tôi là gánh nặng không ai muốn gánh. Mỗi lần tôi đau lưng, sốt nhẹ, đều là bà chủ trọ hỏi han, còn hai đứa thì lần lữa:
“Tuần này bận, tuần sau ghé…”

Tôi không giận, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Các con à… Ba già rồi, không cần gì nhiều. Căn trọ nhỏ này, ba thấy đủ. Mỗi ngày đi bộ vài vòng, có người trò chuyện, có mái hiên để ngắm chiều tà, như vậy là hạnh phúc.”

Tùng cắn răng:

“Nhưng tụi con… con cảm thấy áy náy.”

Tôi gật:

“Nếu cảm thấy áy náy, thì sống tốt với vợ con, nuôi dạy cháu tử tế. Vậy là ba mãn nguyện. Tiền ba để lại, các con dùng đúng mục đích, ba không mong gì hơn.”

Quân lặng đi. Một lát sau, cậu ngồi xuống cạnh tôi, mắt đỏ hoe:

“Ba có thể tha thứ cho tụi con không?”

Tôi nhìn sâu vào mắt con, rồi vỗ nhẹ lên vai:

“Ba chưa từng giận. Chỉ buồn. Nhưng rồi cũng hết buồn. Vì cuối cùng… các con cũng quay về.”

Bầu trời ngoài hiên sáng dần, nắng xiên qua những tán lá xanh. Tôi chậm rãi đứng dậy, châm lại ấm trà đã nguội, lòng nhẹ như chiếc lá khô lặng lẽ rơi bên bậc cửa.

Tình thân — khi còn, hãy giữ lấy. Vì có những lần trở về… sẽ chẳng còn người cha nào ngồi đợi sau cánh cửa gỗ đơn sơ ấy nữa.

Related Posts

“Get out of the way, you cripple!” – A tall bully yelled and kicked a disabled girl causing her to fall down at a bus stop, then 99 cyclists passing by saw and…

“Get out of the way, you cripple!” – A tall bully yelled and kicked a disabled girl causing her to fall down at a bus stop, then…

After being tricked into going to prison by my husband in his stead, the maid took my place as his wife. On the day of my release, they humiliated me with three “gifts” to welcome me back and the theft of my biological daughter’s only inheritance.

After being tricked into going to prison by my husband in his stead, the maid took my place as his wife. On the day of my release,…

I Gave a Broken Old Man My Last $10 for Milk. Hours Later, I Heard a Deafening Thunder. My Mom Locked the Doors. 500 Bikers Were Outside Our House, Their Engines Roaring, and They Were Looking for Me.

I Gave a Broken Old Man My Last $10 for Milk. Hours Later, I Heard a Deafening Thunder. My Mom Locked the Doors. 500 Bikers Were Outside…

15 CHILDREN VANISHED ON A FIELD TRIP IN 1986 — 39 YEARS LATER, THEIR SCHOOL BUS IS FOUND BURIED UNDERGROUND…

15 CHILDREN VANISHED ON A FIELD TRIP IN 1986 — 39 YEARS LATER, THEIR SCHOOL BUS IS FOUND BURIED UNDERGROUND…In the spring of 1986, fifteen children and…

Her Husband Threw Her and Their Son Out in the Rain — His Mistress Gave the Wife $500 and Whispered, “Come Back in Three Days… You’ll See Something Unexpected.”

It was raining hard that evening in Seattle, the kind of cold, relentless drizzle that seeps into your bones.Grace Miller stood outside her own house — the…

On the day I turned eighteen, my mother threw me out the door. But years later, fate brought me back to that house, and in the stove, I discovered a hiding place that held her chilling secret.

On the day I turned eighteen, my mother threw me out the door. But years later, fate brought me back to that house, and in the stove,…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *