Tôi giả m-ù suốt 6 tháng trời để thử lòng 3 cô con dâu để biết đường chia đất, nào ngờ đến đêm cuối cùng tôi nghe thấy chúng nó bàn kế lạnh người, sáng hôm sau tôi cho mỗi đứa 200.000 rồi tuyên bố như động đất về 4 mảnh đất…

Tôi giả m-ù suốt 6 tháng trời để thử lòng 3 cô con dâu để biết đường chia đất, nào ngờ đến đêm cuối cùng tôi nghe thấy chúng nó bàn kế lạnh người, sáng hôm sau tôi cho mỗi đứa 200.000 rồi tuyên bố như động đất về 4 mảnh đất…
Giả m-ù 6 tháng để thử lòng 3 cô con dâu, đêm cuối nghe thấy chúng bàn kế lạnh g-áy – sáng hôm sau tôi cho mỗi đứa 200 ngàn rồi tuyên bố về 4 mảnh đất khiến cả nhà chao đảo”
Tôi năm nay gần 80, vợ mất đã lâu, sống chung với ba người con trai và ba cô con dâu trong ngôi nhà ba tầng giữa phố.
Sau một trận tai biến nhẹ, mắt tôi yếu đi, bác sĩ bảo “phục hồi được”. Nhưng tôi chợt nghĩ…
“Lúc mình sáng mắt thì ai cũng ngọt nhạt. Thử mù xem, biết đâu nhìn rõ lòng người hơn.”
Tôi giấu cả nhà chuyện mắt đã dần nhìn lại được, cố tình giả mù hoàn toàn. Mọi sinh hoạt đều nhờ con dâu đưa cơm, dắt đi vệ sinh, kể chuyện hàng ngày.
6 tháng sống trong bóng tối – tôi nhìn thấy mọi thứ.
Cô cả thì mỗi sáng vừa đưa tô cháo vừa buông lời mát mẻ:
“Nuôi cho cố, xong rồi cũng để lại hết đất cho con út thôi mà.”
Cô hai giả vờ lễ phép nhưng hễ không có chồng là ném đồ ăn nguội vào mâm, hất đổ thuốc tôi đang uống rồi bảo:
“Người m-ù thì biết gì đâu.”
Cô út thì ít nói, có vẻ chăm nhất – nhưng một lần tưởng tôi ngủ, tôi nghe được rõ mồn một:
“Tao tính rồi, để ông ấy tin tưởng xong, khi chia đất sẽ đề nghị đứng tên nhờ luôn. M;/ù rồi thì ký kiểu gì chả được.”
Tôi đau, nhưng không lạ. Có tiền, có đất – thì đến tận ruột gan cũng bị cân đo.
Tôi vẫn giả vờ m/ù, đợi đến đúng đêm cuối – ngày hôm sau dự định mời họp cả nhà để chia đất.
23h đêm, tôi nghe thấy tiếng thì thào từ phòng bếp – 3 nàng dâu tụ họp.
“Mai ông già định chia đất.”
“Chia đều là lỗ. Tao nói rồi, phải tạo cớ để ông ấy ‘chọn nhầm’.”
“Mù mà, ký sai phát là xong.”
Rồi cười:
“Giỏi lắm thì ông để lại di chúc. Mà không ai đọc nổi chữ ông run run đâu. Mai mình cứ chủ động ‘hướng dẫn’ là được.”
Sáng hôm sau, tôi gọi cả ba con dâu ra sân. Bưng theo mâm chè, phong bì đỏ, mặt tươi cười:
“Mắt tôi tuy m-ù, nhưng lòng tôi sáng. Sáu tháng qua, tôi đã thấu được ai là người hiếu, ai là người toan tính. Hôm nay tôi xin tuyên bố…”
Tôi rút ra 3 phong bì, đưa cho từng cô con dâu rồi nói 1 câu khiến tất cả ú ớ…

Related Posts

On our way up the mountain, my son and daughter-in-law suddenly pushed my husband and me off a cliff. Lying there, I heard my husband whisper: ‘Don’t move…

On our way up the mountain, my son and daughter-in-law suddenly pushed my husband and me off a cliff. Lying there, I heard my husband whisper: ‘Don’t…

My Father Humiliated Me at His Retirement Dinner, Until My Husband Revealed Who He Really Was…

My Father Humiliated Me at His Retirement Dinner, Until My Husband Revealed Who He Really Was…The night was supposed to be about my father’s legacy — 30…

A beautiful girl from a poor family went to the city to work as a maid in a luxury mansion. On payday, her boss suddenly pulled her into the bedroom and whispered a sh0cking story to her.-Ruby

A beautiful girl from a poor family went to the city to work as a maid in a luxury mansion.On payday, her boss suddenly pulled her into…

An unmarried teacher adopted her two orphaned students when they were seven years old—22 years later, a heart-melting ending.

An unmarried teacher adopted her two orphaned students when they were seven years old—22 years later, a heart-melting ending.She was an elementary school teacher in a small…

The room was silent. Sunlight poured through the tall glass windows, brushing the golden curtains of the mansion bedroom

The room was silent. Sunlight poured through the tall glass windows, brushing the golden curtains of the mansion bedroom. On the billionaire’s expensive bed was Sophia. Her…

Two ragged boys approached the millionaire’s table. “Ma’am, could we please have what’s left on your plate?”

Two ragged boys approached the millionaire’s table. “Ma’am, could we please have what’s left on your plate?”The hum of conversation stilled. The elegant restaurant seemed to hold…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *