Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng la::o đến quỳ xuống rồi thừa nhận sự thật chấn động khiến cả h:ôn trường n:;áo loạn, hóa ra…
Ngày tôi thuê được cô giúp việc mới, ai cũng phải gật gù khen khéo. Cô ta trẻ trung, khuôn mặt sáng sủa, lại khéo léo đảm đang. Phòng ốc nhà tôi lúc nào cũng sạch bóng, cơm dẻo canh ngọt. Nhiều lần họ hàng đến chơi, còn đùa rằng tôi “có phúc mới gặp được đứa giúp việc vừa hiền vừa giỏi”.
Suốt mấy năm trời, tôi coi cô ấy như người trong nhà. Con trai tôi cũng quý mến, còn khen “mẹ tìm được báu vật”.
Rồi ngày trọng đại đến – đám cưới con trai tôi. Cả nhà tất bật, khách khứa đông nghịt, rộn ràng tiếng nhạc, tiếng chúc tụng. Tôi đang hân hoan trong niềm hạnh phúc thì bất ngờ giữa lúc cô dâu chú rể chuẩn bị làm lễ, cô giúp việc bỗng lao thẳng lên sân khấu, quỳ sụp xuống trước mặt con trai tôi và nghẹn ngào thốt ra câu nói khiến cả hội trường ch-ết lặng…
Tiếng xì xào nổi lên ầm ầm. Tôi bủn rủn chân tay, tim như rớt khỏi lồng ngực. Cả quan khách choáng váng. Con trai tôi đứng chết trân, cô dâu ngã khụy xuống vì số-c.
Cô giúp việc tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ, hóa ra…
ô giúp việc tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy nhưng rõ ràng:
– “Hóa ra… tôi chính là con gái thất lạc của ông bà. Tôi là chị cùng cha khác mẹ của chú rể!”
Cả hội trường nổ tung. Tiếng bàn tán dậy lên như sóng. Một vài người khách hoảng hốt đứng bật dậy, chỉ trỏ. Cô dâu mặt cắt không còn giọt máu, suýt ngất đi trong vòng tay phù dâu.
Tôi choáng váng, toàn thân lạnh toát, miệng lắp bắp:
– “Cô… cô nói cái gì? Con gái… của ai?”
Cô ấy lấy từ trong túi ra một tập giấy cũ, run rẩy đưa ra:
– “Mẹ tôi trước khi mất để lại. Bà ấy nói cha ruột tôi chính là ông ấy…” – cô chỉ về phía chồng tôi. – “Tôi không tin, nhưng khi tìm đến, tôi biết nhà này… chính là máu mủ của mình. Tôi đã sống như một người làm thuê, chỉ để được ở gần cha và em trai mà thôi…”
Không khí nghẹt thở. Tôi nhìn sang chồng, ông ấy cúi gằm mặt, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi hiểu ngay – sự thật động trời này là thật.
Con trai tôi bủn rủn ngồi thụp xuống ghế, mặt trắng bệch. Cô dâu òa khóc, tấm voan rơi khỏi đầu. Cả hai gia đình nhà gái – trai sững sờ, không ai dám tin vào tai mình.
Tiếng micro rơi xuống đất vang chát chúa, đánh dấu khoảnh khắc hôn lễ tan vỡ.
Còn tôi, đứng chết lặng giữa ánh nhìn phẫn nộ, thương hại, tò mò của hàng trăm quan khách. Nỗi nhục như xé nát tim gan.