Cả làng Nhân An năm nay rộn ràng hơn mọi khi, bởi sắp có một đám cưới lớn – của Trang và Dũng – đôi thanh niên nổi tiếng đẹp đôi, yêu nhau từ thuở học cấp ba, đến giờ đã chạm ngưỡng tuổi ba mươi. Họ đều là người hiền lành, sống nghĩa tình, nên ai cũng mừng cho cái kết viên mãn sau bao năm yêu xa, đợi chờ.
Thiệp cưới đã được phát đi khắp nơi, nhà trai dựng rạp, nhà gái sắm sửa đủ đầy. Cô dâu Trang còn vừa chụp ảnh cưới, gửi cho nhóm bạn với dòng chữ hào hứng:
“Tụi tao cưới rồi nhen, thiệt rồi đó nghen!”
Nhưng chỉ một tuần trước ngày cưới, bi kịch xảy ra.
Trong chuyến đi biển ngắn ngày cùng bạn bè – coi như một lần “hưởng tuần trăng mật sớm” – chiếc ca nô chở Trang và Dũng không may gặp sự cố, lật úp ngoài khơi. Khi người ta tìm thấy được thi thể của cả hai, tay Trang vẫn nắm chặt tay Dũng.
Tin dữ về tới làng như một cơn bão.
Ngày lẽ ra là ngày vu quy, lại trở thành ngày phát tang. Nhà trai và nhà gái cùng mặc áo trắng, tiếng khóc xé lòng. Bà con trong làng đến viếng, ai cũng cầm theo tấm thiệp cưới còn nguyên, như một cách không nỡ tin vào sự thật.
Giữa lúc tang lễ diễn ra, khi linh cữu vừa đưa ra sân trước để mọi người tiễn biệt, bỗng có hai con bướm – một trắng, một vàng – từ đâu bay tới, lượn vòng quanh di ảnh của Trang và Dũng.
Ban đầu người ta tưởng tình cờ, nhưng rồi cả hai con bướm ấy không rời đi, cứ quẩn quanh mãi bên bàn thờ, đậu lên đóa hoa cưới mà Trang từng cài trong tóc chụp ảnh hôm nào.
Cụ Sáu – người già nhất làng, đứng trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
“Hai đứa nó về rồi đó. Chúng nó không kịp thành vợ chồng ở trần thế, nhưng thành đôi ở cõi khác rồi.”
Cả rạp tang im lặng. Không ai bảo ai, người người chắp tay, rưng rưng nước mắt. Hai con bướm vẫn bay, nhẹ như hơi thở, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh nắng nhạt cuối chiều.
Vài tháng sau, trên mảnh đất trống nơi từng định dựng rạp cưới, gia đình hai bên trồng một giàn hoa giấy. Mỗi mùa nở hoa, có khi người làng lại thấy một cặp bướm nhỏ bay về, lặng lẽ đậu bên nhau.