Căn nhà rộng rãi bỗng trở nên lạnh lẽo. Hai cô con gái – Lan 34 tuổi và Hương 32 tuổi – thay nhau đến thăm nom, lo cơm nước cho cha. Thế nhưng trong mắt ông Tân, sự vắng bóng người vợ sau hơn 40 năm chung sống mới là khoảng trống không gì lấp được.
Rồi một ngày, ông dẫn về nhà một cô gái trẻ, váy áo đỏ rực, tên Mai, chỉ mới 26 tuổi.
“Đây là vợ mới của cha.” – Ông Tân tuyên bố dõng dạc, bất chấp ánh mắt sững sờ và giận dữ của hai cô con gái.
Lan bật khóc:
– Cha! Mẹ mới mất chưa được 2 tháng, sao cha lại làm vậy?
Nhưng ông Tân gạt phắt:
– Các con không hiểu đâu. Cha cần người chăm sóc lúc tuổi già. Các con có gia đình cả rồi, ai ở bên cha được mãi?
Mai cười mỉm, tay nắm lấy cánh tay ông Tân, ngọt ngào thưa:
– Con chỉ muốn làm bầu bạn cùng cha, chăm sóc cha những năm tháng cuối đời thôi ạ…
Dù phản đối kịch liệt, cuối cùng hai cô con gái đành bất lực nhìn cha tổ chức một đám cưới lặng lẽ nhưng không kém phần rình rang.
Chưa đầy một năm sau.
Ông Tân ngày càng gầy gò, bạc nhược. Tất cả giấy tờ đất đai, sổ đỏ, sổ tiết kiệm đều lần lượt “chuyển tên” sang Mai. Ông tin tưởng, ký hết mà chẳng mảy may nghi ngờ.
Cho đến một sáng, người ta đến dán thông báo tịch thu biệt thự vì nợ nần đứng tên ông Tân mà thực chất là do Mai bí mật vay mượn.
Ông choáng váng, quay sang tìm vợ trẻ thì phát hiện cô đã biến mất, chỉ để lại căn phòng trống rỗng và một lá thư ngắn:
“Cảm ơn ông vì tất cả. Mong ông giữ gìn sức khỏe.”
Hai cô con gái vội vã chạy về. Lan nhìn cha ngồi gục trên ghế, đôi mắt vô hồn, nước mắt ràn rụa:
– Cha ơi… chúng con đã nói rồi mà…
Ông Tân run run nắm lấy tay con, nghẹn ngào:
– Cha sai rồi… cha mất tất cả rồi…
Từ đó, ông Tân phải sống nương nhờ vào hai con gái. Đám cưới vội vã năm nào trở thành vết nhơ, và nỗi đau muộn màng về sự cô đơn đã khiến ông trả giá bằng cả gia tài tích góp cả đời.