Ông Ba Gàn – cái tên chẳng xa l/ạ gì với dân làng X. Suốt gần 20 năm, ông sống lủi thủi trong căn chòi rách nát cuối xóm, không vợ con, không họ hàng, suốt ngày đội chiếc mũ cối cũ, đi nhặt ve chai, nói lảm nhảm một mình.
Trẻ con thì sợ, người lớn thì thương hại. Nhưng không ai thật sự biết ông đến từ đâu, chỉ biết một buổi sáng nọ gần hai mươi năm trước, ông vác bao tải đi lang thang rồi dựng chòi sống luôn ở đó.

Thế rồi, sáng hôm ấy – ông Ba đột ngột q-ua đ/ời.
Dân làng gom góp tổ chức ta/ng lễ, dự định ch-ôn ông luôn trong ngày theo đúng phong tục “người cô đ/ộc, không để lâu”. Một số người còn xúc động.
“Tội nghiệp, sống lặng lẽ cả đời, chết cũng chẳng có ai bên cạnh.”
Nhưng trong lúc dọn dẹp căn chòi, một thanh niên phát hiện gầm giường có một chiếc hòm sắt gỉ khóa kín.
Cứ tưởng chỉ là đồ đồng nát, anh đập khóa ra. Bên trong là… một đống giấy tờ. Ngay lập tức, lễ tang dừng lại.
Xã báo lên huyện. Huyện cử công an xuống x/ác minh thì cả huyện bàng hoàng ra, ông không phải lão vô gia cư 1 mình mà chính là…