Ông lão đồng nát ăn măc rá//ch rưới vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết khiến cả phòng giao dịch c;;h;;ết lặng.

Giữa trưa hè oi ả, trong cái nắng gay gắt như thiêu như đốt, một ông lão gầy gò, tóc bạc, áo quần lấm lem, chiếc nón rách che nửa khuôn mặt, đẩy chiếc xe đạp cà tàng dừng lại trước cửa ngân hàng.

Ông rón rén bước vào, ánh mắt e dè, tay ôm chiếc túi vải đã sờn mép. Cả phòng giao dịch đang mát lạnh, sạch sẽ bỗng im bặt trong vài giây khi ông xuất hiện. Có người nhăn mặt vì mùi mồ hôi, có người liếc nhìn với ánh mắt khó chịu.

Nhân viên bảo vệ định bước tới thì ông lão đã lễ phép nói:

– Cháu cho bác hỏi, rút tiền tiết kiệm là ở đâu?

Một cô gái trẻ trong bộ đồng phục ngân hàng bước tới, thoáng do dự nhưng rồi vẫn mỉm cười chỉ dẫn. Ông lão ngồi đợi, hai bàn tay chai sạn cứ miết lấy chiếc túi vải như sợ rơi mất.

Khi đến lượt, ông đưa cuốn sổ tiết kiệm, giọng run run:

– Tôi muốn rút hai triệu đồng… để đóng tiền học cho thằng cháu nội.

Cô giao dịch viên nhìn cuốn sổ cũ kỹ rồi sững người. Tài khoản mang tên ông đã có hơn 800 triệu đồng.

– Ông… ông chỉ rút hai triệu thôi ạ? – cô hỏi lại, chưa tin vào tai mình.

Ông gật đầu, ánh mắt đượm buồn.

– Tôi để dành số đó cho cháu. Ba mẹ nó mất trong một tai nạn cách đây ba năm. Từ đó, tôi đi nhặt ve chai, nuôi nó ăn học. Nó vừa được vào lớp 10 chuyên. Hôm nay là hạn chót đóng tiền mà tôi còn thiếu hai triệu…

Phòng giao dịch lúc đó bỗng im lặng. Không còn ánh mắt khinh thường nào, không còn cái chau mày vì bộ đồ rách rưới. Mọi người nhìn ông – người đàn ông cả đời lam lũ, chọn tiết kiệm cả trăm triệu, nhưng chỉ rút đúng hai triệu để đóng học cho đứa cháu côi cút.

Một người đàn ông trong bộ vest đứng chờ phía sau bước tới, nhẹ giọng:

– Ông ơi, cho phép cháu được hỗ trợ học phí cho cháu ông. Coi như chút tấm lòng với một người ông vĩ đại.

Cô giao dịch viên cũng rơm rớm nước mắt, dúi vào tay ông chiếc phong bì:

– Cháu không dám lấy tiền riêng, nhưng đây là chút quà của cả phòng giao dịch tụi cháu. Mong ông nhận cho cháu vui.

Ông lão ngẩn người, xúc động đến nghẹn lời. Ông chỉ biết cúi đầu cảm ơn.

Khi ông rời khỏi ngân hàng, vẫn với chiếc xe đạp cũ, vẫn bộ áo rách vai, nhưng phía sau ông – là bao ánh mắt kính trọng dõi theo.

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *