Bà Hường – một người phụ nữ 64 tuổi sống ở một vùng quê ven biển – đột ngột qua đời vào một buổi sáng lạnh. Bà ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, gương mặt an yên như người đang mơ đẹp. Con gái bà, Mai, lập tức gọi hàng xóm đến giúp lo tang lễ.
Đám tang được tổ chức đúng ba ngày sau, theo phong tục. Rất đông người đến viếng, vì bà Hường sống hiền lành, tử tế cả đời. Đến trưa ngày thứ ba, khi quan tài chuẩn bị đóng nắp, bỗng một tiếng động lớn vang lên khiến cả nhà náo loạn.
Bà Hường ngồi bật dậy, ho sặc sụa như người vừa ngạt thở lâu ngày. Mọi người la hét, bỏ chạy, có người lạy như tế sao. Nhưng bà chỉ thều thào:
– Cho… cho tôi uống nước… lạnh quá…
Sau phút kinh hoàng, bác sĩ được gọi đến kiểm tra. Họ nói rằng có thể bà Hường lâm sàng chết chứ không phải chết thực – một trường hợp hiếm gặp, tim ngừng nhưng não chưa chết hoàn toàn. Bà tỉnh lại yếu ớt, trí nhớ mơ hồ, chỉ nhớ mang máng những giấc mơ kỳ lạ và một cái giếng sâu.
Gia đình tạm gác lại nỗi sợ. Mai đưa mẹ đi khám, chăm sóc chu đáo, nhưng bà Hường từ đó trở nên trầm mặc, hay nhìn ra cửa sổ và thì thầm điều gì không ai hiểu.
Một tuần sau, Mai dọn lại phòng mẹ để thay chăn gối thì phát hiện trong tủ quần áo, sau lớp áo cũ kỹ, có một xấp giấy rách nát, ố vàng, được giấu kỹ trong hộp thiếc cũ. Mở ra, cô thấy đó là:
-
Những lá thư tay, viết bằng nét chữ run rẩy – không phải của bà Hường, mà là của người tên “Linh” gửi cho “Mẹ”.
-
Một tờ khai sinh cũ kỹ – có tên một đứa con thứ hai, sinh năm 1981, tên là Nguyễn Thị Linh.
-
Một tờ cam kết có dấu đỏ của bệnh viện tâm thần – nơi ghi rằng Linh được đưa vào điều trị vào năm 1994, sau một biến cố nghiêm trọng.
Mai bàng hoàng. Cô chưa từng biết mình có một người chị gái.
Tối đó, Mai hỏi mẹ. Bà Hường ngồi im rất lâu, rồi rơi nước mắt:
– Chị con… là đứa đầu tiên của mẹ. Nó khác thường, hay nhìn thấy “những thứ người khác không thấy”. Mẹ sợ hàng xóm đồn thổi, sợ cha con bỏ mẹ nên… gửi nó đi, nói là chết yểu. Nhưng nó vẫn viết thư về… gần 20 năm.
Mai hỏi:
– Nhưng sao mẹ không kể? Sao lại giấu?
Bà chỉ nói khẽ, ánh mắt xa xăm:
– Vì mẹ sợ… nếu kể ra, thứ đã từng đến với chị con… sẽ quay lại.
Đêm đó, Mai mơ thấy một cô gái mặc áo trắng, tóc dài che mặt, đứng cuối giường, đưa tay ra nói:
– Em là Mai đúng không… chị là Linh…
Và đằng sau Linh… là cái giếng sâu lạnh ngắt – nơi giấc mơ của bà Hường từng nhắc đến…
🕯️ Có những bí mật không chôn theo người chết… mà sống lại cùng họ, để được kể tiếp…