Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố cứu mẹ và em rồi sẽ bơi sau ngay…
9h sáng
Phòng hồi sức cấp cứu
Bé trai 10t đã tỉnh táo, chỉ bị vài vết thương nhẹ. Em nằm co quắp như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng nói với bác ruột:
– Lâu như thế này… chắc chỉ còn hai tình huống thôi bác nhỉ, một là sống, hai là… ch;;ế;t. Con nghĩ… chắc là ch;;ế;t hết rồi…”.
Nghe câu nói từ một đứa trẻ còn quá nhỏ nhưng hiểu chuyện, người phụ nữ xót xa tận cùng.
“Tôi im lặng, không biết phải trả lời con thế nào… Làm sao đủ can đảm để tiết lộ với cháu rằng những người yêu thương nhất của con sẽ không bao giờ trở về nữa”.
Sáng hôm trước, biển vẫn khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Gia đình của Khánh – cậu bé 10t– rời bến vào khoảng hơn 10 giờ sáng. Cả nhà bốn người: bố, mẹ, chị gái và Khánh, tay xách tay mang, háo hức như bao gia đình khác. Đây là chuyến đi đầu tiên của cả nhà em đến.
Lúc đó không ai ngờ, biển sẽ trở mặt chỉ vài giờ sau. 1 giờ chiều. Trời đột ngột tối sầm lại.
Những cụm mây đen ùn ùn kéo đến từ phía xa, như một tấm màn khổng lồ dần phủ kín bầu trời….
Gió nổi lên, từng đợt sóng đánh liên tiếp vào mạn thuyền. Chiếc thuyền du lịch nhỏ bắt đầu chao đảo dữ dội. Mọi người trên thuyền hoảng loạn. Người gọi tên nhau, người vội mặc áo phao, có người chỉ biết ôm chặt người thân trong im lặng, như một phản xạ tuyệt vọng.
Khánh bị cuốn vào lòng mẹ, đôi tay bé nhỏ của em siết lấy eo bà, tim đập loạn nhịp. Bố em – một người đàn ông từng là lính hải quân – giữ bình tĩnh hơn bất kỳ ai. Ông lao đi tìm áo phao cho vợ con, liên tục hô lớn:
“Không được hoảng! Mặc áo phao vào! Giữ chặt nhau!”
Chị gái Khánh – Linh – mới 14 tuổi, nước mắt ngắn dài nhưng vẫn cố gắng làm theo lời bố, mặc áo phao cho Khánh rồi ôm em sát vào người. Bà mẹ run rẩy, nhưng vẫn kịp dúi vào tay Khánh con gấu bông ướt nhẹp – món đồ chơi em mang theo trong mọi chuyến đi xa.
1h20 phút chiều.
Con thuyền bất ngờ bị một cơn sóng lớn hất tung. Tiếng người la hét vang lên khắp mặt biển. Cả gia đình Khánh bị hất xuống nước cùng lúc. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, bố của Khánh vẫn giữ được sự tỉnh táo đến không tưởng. Ông kéo mẹ và chị gái em lại gần, hét lên với Khánh – khi ấy đang vùng vẫy gần đó:
“Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố cứu mẹ và em rồi sẽ bơi sau ngay…”