Ngày tôi bước ra khỏi cánh cổng nhà chồng, trời không mưa nhưng lòng tôi như trút hết giông bão. Trong tay tôi là một chiếc vali nhỏ – nhưng chẳng phải chứa quần áo hay những kỷ vật đã từng ngỡ sẽ theo mình suốt đời. Không. Trong đó là 10 tỷ – số tiền tôi đã lặng lẽ tích cóp, đầu tư, làm việc thâu đêm suốt sáng trong suốt 8 năm chung sống, trong khi chồng tôi mải mê chạy theo những cuộc tình ngoài luồng, còn mẹ chồng thì chỉ biết soi mói và dè bỉu rằng “đàn bà lấy chồng mà không sinh được con trai thì vô dụng”.
Ngày tôi đến làm dâu, tôi tay trắng – chỉ có tình yêu, lòng chân thành và ý chí làm lại cuộc đời. Ngày tôi ra đi, tôi không còn là cô gái ngây ngô, cam chịu nữa – tôi là một người phụ nữ tự chủ, có giá trị và không cần van xin bất kỳ ai để được yêu thương.
Mẹ chồng tôi, người từng bảo tôi “không xứng đáng với con bà”, chạy theo níu lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa:
– “Con ơi, nếu con bỏ đi thật, thì nhà này coi như mất trắng… Con đừng đi…”
Tôi nhìn bà, không hận, không trách, chỉ thấy buồn – vì có những bài học, người ta phải trả giá bằng mất mát mới chịu hiểu.
Còn anh – người từng thề sống chết yêu thương tôi, khi ký vào đơn ly hôn, chỉ cười nhạt bảo tôi:
– “Em sống sao thì sống, đừng làm phiền tôi nữa.”
Nhưng anh đã sốc nặng… khi thấy chiếc vali tôi kéo theo – thứ anh chưa từng hỏi tôi làm cách nào để có, vì nghĩ tôi chỉ biết nấu cơm, rửa bát và chờ đợi tình yêu nơi anh. Anh không biết, trong những ngày anh vắng nhà, tôi học thêm, làm việc online, đầu tư cổ phiếu, góp vốn làm ăn với bạn bè cũ. Tôi không nói, không than, nhưng tôi chưa từng ngừng vươn lên.
Tôi bước lên xe. Mẹ chồng đứng lặng. Anh thì chết lặng.
Còn tôi, tôi biết – ngày tôi ra đi, không phải là kết thúc.
Đó là một khởi đầu khác – của một người phụ nữ biết rõ giá trị bản thân mình.